Giọng nói thần bí mà lại lạnh như băng, vang lên một cách xa xôi trong Ám Thất.
– Đúng vậy, chủ thượng. Thất Vương trong Tinh Châu có Tửu Hào Vương, Vạn Độc Vương, Tham Lang Vương, Lạc Anh Vương, Lục Kình Vương, Tiên Nang Vương, Nhân Ngư Vương. Trong đó Tửu Hào Vương, Vạn Độc Vương thân cận với thế lực Thư Gia. Tiên Nang Vương vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc trung lập, Nhân
Ngư Vương sau khi bại trong tay Sở Bá Vương, vẫn trọng thương chưa khỏi, dưỡng thương ở Nhân Ngư Đảo. Lạc Anh Vương, Lục Kình Vương đã trở thành trợ lực của chúng ta.
Nếu có thể liên lạc với Tham Lang Vương, chúng ta có thể nắm chắc hơn nữa!
Vô Thường Hầu quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kích động nói.
Vô Thường Hầu có thể nghĩ tới việc liên lạc với Tham Lang Vương, lẽ nào chủ nhân của trong trong bóng tối lại không thể nghĩ tới?
– Tham Lang Vương?
Giọng nói trong bóng tối cười lạnh một tiếng.
– Ngươi không nên mong đợi vào hắn. Hắn đã chết.
– Cái, cái gì?
Vô Thường Hầu chấn động, theo bản năng chợt đứng thẳng lên. Trong lúc nhất thời hắn hầu như không thể tin được vào tai mình.
– Rất bất ngờ sao? Ta đã tính ra, hắn chết ở tại thế giới Long Môn tầng thứ bảy. Hơn nữa là chết trong tay Sở Vân.
Giọng nói trong bóng tối chậm rãi, giọng điệu vô cùng bình thản.
Vốn hắn cũng định liên hệ với Tham Lang Vương, nhưng theo tính toán, lại phát hiện bí mật kinh người này.
– Điều này, điều này có thể thật sao?
Vô Thường Hầu miệng há hốc, đủ để nuốt một quả trứng. Hắn kinh ngạc không nói lên lời, hầu như còn nghĩ mình nghe nhầm.
– Sở Vân giết Tham Lang Vương?
Hắn cực kỳ kinh ngạc, đến mức giọng nói cũng lạc đi, có vẻ vô cùng chói tai.
– Điều này chỉ có thể nói vận khí của đám người Sở Vân rất tốt, dưới cơ duyên xảo hợp làm ra một hành động kinh người. Tuy nhiên điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vương giả cũng là người, chết cũng không có gì lạ. Hơn nữa lúc này vận khí của Sở Vân đã suy sụp tới cực điểm, không đáng sợ nữa. Khai quốc đại điển, chính là lúc chúng ta đồ sát Thư Gia, tiếp nhận Chư Tinh Quần Đảo.
Giọng nói lãnh khốc băng hàn, lại cao cao tại thượng, bày mưu nghĩ kế, rõ ràng thể hiện sự tự tin nắm chắc tất cả trong tay.
Vô Thường Hầu thì thào không nói gì, những tin tức này đều như một tiếng nổ mạnh kịch liệt, nổ tới mức hai tai hắn kêu ù ù, trong lòng nhộn nhạo.
– Hừ.
Thấy biểu hiện của hắn, giọng nói trong bóng tối, phát ra một tiếng hừ lạnh không hài lòng.
– Ngươi lui ra đi, trong mười ngày này ta còn muốn loại trừ một chuyện xấu cuối cùng, đừng tới quấy rầy ta.
– Chuyện xấu?
– Ha hả, một người trong Chư Tinh Quần Đảo, là đồng hành của ta.
Tiếng cười lạnh thấu xương, khiến Vô Thường Hầu rùng mình một cái. Hắn khom người trở ra, trong óc lại đang suy tư:
– Chủ thượng chính là một Toán sư. Người gọi là đồng hành, tất nhiên cũng Toán sư.
Toán sư trong Chư Tinh Quần Đảo, chẳng lẽ là Phó môn chủ Yên Chi Môn Dịch Yên?
Hắn đối với tin tức về Thư gia, có thể nó rõ như lòng bàn tay.
Nhưng hắn chợt lắc đầu, phủ định ý tưởng này.
– Dịch Yên còn chưa đủ tư cách trở thành đối thủ của chủ thượng. Trong Toán sư giới hiện nay, chỉ có bốn người mới có thể tạo thành một vài chướng ngại đối với chủ thượng. Chờ một chút, ta biết là ai – Thụy Lão Nhân!
Cùng lúc đó, trong bóng tối, một đôi bàn tay vô hình lặng lẽ đánh úp về phía Thư Gia.
Trong hoa viên Thiếu chủ phủ tại Hỏa Đức Thành.
– Đúng lúc.
Sở Vân ngửa đầu, dùng Thiên Nhãn nhìn qua thời tiết một chút, sau đó lấy ra trứng Yêu thú Lục Dục Tâm Ma Hạt.
Trong vạn vật sinh linh, không có loài nào có thể thông minh bằng nhân loại.
Người là trong vạn vật, là loài có có trí tuệ nhất, linh quang trong cơ thể dồi dào nhất, bởi vậy “Người” trở thành “Vạn vật chi linh”.
Nhưng vạn vật cân bằng, thiên đạo chí công.
Trời xanh trao cho người linh quang tuyệt đỉnh, đồng thời cũng cho con người một thân thể gầy yếu, tuổi thọ ngắn ngủi, không thể trực tiếp thu hút nguyên khí tiến hành tu luyện đặc biệt.
Khi trời đất mới bắt đầu, nhân tộc cường thịnh, đi săn Yêu thú, quấy rầy Yêu thực kỳ dị, đau khổ giãy dụa, sinh hoạt trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lúc này, một anh hùng tuyệt thế chưa từng có người nào sánh bằng, truyền kỳ vĩnh hằng xuất hiện.
Hắn chính là Tinh Thánh.
Sự xuất hiện của hắn, mang đến cơ hội cho nhân tộc vùng lên – phương pháp Ngự yêu!
Thông qua ưu thế linh quang, bắt được yêu vật, mượn yêu vật tiến hành chiến đấu.
Đồng thời được yêu vật truyền lại linh khí, còn có thể bị nhân loại hấp thu, tăng cường tố chất thân thể cho con người, nâng cao tuổi thọ của người.
Ngự yêu sư đã cải biến nhân tộc, cũng cải biến toàn bộ bố cục Tinh Châu.
Trải qua sự phát triển dài lâu, cho đến ngày nay, yêu vật ở trong tay nhân loại, đã không chỉ có dùng cho chiến đấu. Ngự yêu sư vốn chỉ chiến đấu đơn thuần, cũng bắt đầu hưng thịnh, nhàn nhã đi khắp nơi.
Nơi này là Mộng Cảnh của Thụy Lão Nhân.
Một con sông nhỏ nhẹ nhàng chảy xuôi. Núi xanh vờn quanh, chim hót líu lo. Bên bờ sông, có một ngôi nhà cỏ, nơi Thụy Lão Nhân từng sống thời thơ ấu. Trong Mộng Cảnh, trông nó rất sống động, cánh cửa khép hờ, chậm đợi người chủ ngày xưa trở lại.
Trong Toán sư, lại phân rõ thành ba lưu phái lớn: Tinh Toán sư, Quái sư, Mộng Ngôn Sư.
Thụy Lão Nhân là Mộng Ngôn Sư, có thể khống chế mộng, cũng thông qua Mộng Cảnh, tiến hành tính toán ra lời tiên đoán.
Tuy nhiên mộng cảnh này, không dùng để tính toán theo công thức.
Người già đều đã nhớ những kỷ niệm cũ.
Đó là một mộng đẹp.
Thụy Lão Nhân rút trí nhớ từ trong hồn phách, từ đầu chí cuối tạo dựng lại một cảnh tượng như xưa. Đứng ở bên bờ sông, trong lúc nhất thời, tinh thần Thụy Lão Nhân ngẩn ngơ, cảm giác thời gian lần lượt thay đổi, tình cảm thương nhớ cố hương đang vướng mắc ở trong lòng hắn, phức tạp không nói được tiếng nào.
Mỗi một người già, đều có rất nhiều chuyện xưa. Mà thời gian lắng đọng lại, khiến những chuyện xưa đã qua tản mát ra ý vị không giống bình thường.
Cố hương sớm bị phá huỷ từ lâu. Hiện tại cũng đã hoàn toàn thay đổi. Mấy trăm năm, đủ để thương hải tang điền. Tuy nhiên cho dù tồn tại, có năng lực thì có thể làm thế nào?
Trong giấc mộng của mình, lão nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
Tuổi thọ của con người luôn bị hạn chế. Hắn ở trên Đằng bảng, xếp hàng Kỳ Nhân bảng, trên thực tế hắn sớm đã là nhân vật Quân Cấp. Nhưng đã đến đỉnh điểm, không thể tấn chức lên trên.
Đại nạn buông xuống, lão nhân thích làm một vài giấc mộng, cố đi tới đi lui khi mình còn sống.
Ở sâu trong trí nhớ, bồi hồi một lúc lâu, trong lòng lão nhân tràn ngập tư vị không nói lên lời.
Ở bờ sông mới thấy nguyệt, sông trăng vẫn như năm nào. Cả đời người đã trôi qua, trăng, sông hằng năm vẫn không đổi.
Thời gian là đại địch của người anh hùng thích. Cho dù là tuấn kiệt có tư thế hào hùng tài năng phát triển đến mức nào, cũng khó địch lại trước uy lực của thời gian. Một đám thế hệ sau sẽ tiến lên, họ sẽ hóa thành bọt nước trong dòng sông lịch sử.
Xem cả lịch sử Tinh Châu dài đằng đẵng, chỉ có Tinh Thánh được vĩnh sinh. Mà điều này, cũng chỉ là nghe đồn.
Trong lòng Thụy Lão Nhân biết rõ ràng về tình huống của mình, trong lòng cũng không mơ mộng quá đáng sẽ đạt được Thánh cấp.
Hắn chỉ một lão nhân gần đất xa trời, thời gian còn lại không còn nhiều, lẳng lặng hồi tưởng lại chuyện cũ, xem nhân sinh, tìm kiếm những cảm xúc đã mất.
Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh có biến đổi khác thường.
Vốn trời đang nắng, bỗng nhiên có một đám mây đen phiêu đãng tới, âm trầm u ám, trên đầu tối đen như mực, bao phủ hơn nửa dòng sông trong veo.
– Là vị đồng đạo nào tìm tới trêu đùa lão hủ?
Nhất thời ánh mắt Thụy Lão Nhân cứng lại, ngóng nhìn lên mây đen trên đầu chậm rãi nói.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng vẫn vang vọng dưới vòm trời.