– Đúng đúng, “nhật hậu”, “ngày sau”, bách tử thiên tôn. (câu chúc bên trên “nhật hậu” – về sau, ở đây nhấn mạnh vào từ “ngày”, mang ẩn ý trêu đùa)
Tần Tiêu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, Lý Long Cơ cười hắc hắc đầy quái dị.
Sau đó, hai mỹ nhân nắm hai bên tay Tần Tiêu, chậm rãi đi tới Hàm Nguyên Điện. Lý Đán ngồi trên chỗ thượng vị trên đài cao, vui mừng chủ trì hôn lễ của bọn họ.
Tần Tiêu mang hai vị phu nhân đồng thời tiến lên bái đường. Hắn cảm nhận hai bàn tay nhỏ bé nằm trong bàn tay mình, một ôn nhu gắn bó, một lại dường như e sợ, lạnh như băng.
Tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt của nàng, Tần Tiêu cũng đã hơi cảm thấy tân nương “Lý Trì Nguyệt” này là một nữ tử thật nhát gan.
Lễ tiết bái đường đơn giản hơn rất nhiều. Sau khi lễ hoàn, Tần Tiêu lại hai tay nắm tay mỹ nhân, đi ra Hàm Nguyên Điện, xuống dưới hàng người, đưa lên Kim Liễn Xa, đưa về quý phủ của mình.
Lúc quay về, số người vây xem lại càng nhiều hơn. Người dân Trường An vốn đã nhiều đến mức gần như khoa trương, giờ lại toàn bộ tụ tập thành một chỗ, cảm giác thật sự khó chịu được.
Hoàng thành ngự suất xuất động toàn bộ năm ngàn Thiết Giáp của Thân Dực Phủ đi trước mở đường, hộ tống hai bên. Tần Tiêu không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, thế này mới hiểu được tại sao trước đó phải chuẩn bị nhiều binh lính như thế làm gì.
Coi như thuận lợi, đi qua hết Chu Tước lộ cùng ngã tư Tây Thành, đường ở Lý phường đã sớm bị giới nghiêm. Đường vốn đã hơi chật hẹp, giờ nếu lại thêm một đám người tràn vào xem thì thật không thể khống chế được.
Tần Tiêu cưỡi ngựa, đi bên cạnh xa liễn của tân nương, nhìn đám đông nghìn nghịt trước mặt, quả thật trong lòng cũng có chút run sợ.
Trên xe, Lý Tiên Huệ để cho Lý Trì Nguyệt dựa vào bên người mình, giống như trưởng bối thi thoảng vỗ vỗ vào lưng nàng, còn nhỏ nhẹ thì thầm bên tai, hình như đang nhẹ nhàng an ủi “đừng lo, đừng lo” vậy. Tay Lý Trì Nguyệt nắm chặt lấy tay Lý Tiên Huệ không rời, xem ra thật sự là bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
Trong lòng Tần Tiêu thầm cười: “Biết sợ sao? Hay đây là ý của lão tử Hoàng Đế kia, cố ý gióng trống khua chiêng như thế?”
Lễ nghi trượng đội cuối cùng cũng đi tới trước Tần Phủ vốn được giăng đèn kết hoa rực rỡ.
Năm ngàn Thiết Giáp vây quanh viện phủ để phòng vệ, giống như bức tường sắt.
Phạm Thức Đức hôm nay quả thật vô cùng bận rộn, cả người đều sắp muốn rời ra, lúc này cuối cùng cũng thở ra được một hơi. Sau đó, Cổ Nhạc Đội bắt đầu tấu nhạc, tiên pháo nổ vang, người được mời vào phủ.
Tần Tiêu xuống ngựa, đi đến bên cạnh xa liễn, cười hớn hở đón Lý Tiên Huệ xuống. Lý Trì Nguyệt có chút sợ hãi, ngồi sững sờ trên xe một chút, cuối cùng mới cố lấy dũng khí vươn tay, để Tần Tiêu giúp nàng xuống xe.
Chủ trạch của Tần Phủ đã sớm giăng đầy lụa đỏ cùng đèn lồng, ngập sắc hỉ. Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y, Tử Địch mang theo toàn bộ tôi tớ nha hoàn trong phủ nhất tề đi ra nghênh đón tân nương tử.
Tần Tiêu hai bên dắt hai nàng, đi thẳng vào đại sảnh chủ trạch, mọi người hoan hô vang dội.
Nơi này cũng đã được bố trí thành hỷ đường, dựa theo ý của Tần Tiêu, bên trên bày bài vị liệt tổ liệt tông Tần gia, linh vị của Trâu Thị, mẫu thân của Tần Tiêu cùng ân sư Thu Nhân Kiệt. Cũng chỉ có ba bài vị này.
Người phụ thân chưa từng thấy mặt kia, Tần Tiêu không có chút cảm tình nào. Hơn nữa bài vị liệt tổ liệt tông Tần gia này cũng đã bao gồm cả cha mẹ hắn ở thế kỷ hai mươi mốt trước kia, cũng coi như ký thác tâm tư của Tần Tiêu mà thôi. Mấy lần trước cử hành hôn lễ cũng được sắp xếp như thế.
Ba người tới tiền đường, bái đường theo sự chỉ dẫn của Phạm Thức Đức, sau đó đi thẳng lên lầu trên theo tiếng hô hào của mọi người.
Tuy rằng chủ trạch khá lớn, nhưng nha hoàn tôi tớ hai bên, cùng đám quan lại Hoàng Thành ngự suất đều tràn vào, nhìn đã thấy chật. Lý Trì Nguyệt nhu nhược không ngừng phát run, dường như thể lực cũng có chút cạn kiệt. Tần Tiêu liên tục cười ha ha ứng phó với mấy người này, sau đó đưa cả hai nàng vào động phòng.
Xong mấy việc này, Tần Tiêu thở phào ngồi xuống đại thính, cảm thấy còn mệt hơn việc đại chiến trăm hiệp từ đêm hôm trước đến trưa hôm sau với Mặc Y cùng Tử Địch, họng cũng khô khốc ra rồi.
Mặc Y vội vàng mang trà tới cho Tần Tiêu uống, Thượng Quan Uyển Nhi đi tới giúp hắn nắn chân, Tử Địch lại cười vui ghé vào trên cửa sổ tân phòng, muốn nhìn tân nương tử bên trong.
Cả đám tân khách đều ồn ào náo nhiệt, nhưng lầu hai lại thật thanh tĩnh. Tần Tiêu lười biếng ngồi trên ghế thái sư, than thở nói:
– Chút nữa thì mệt chết!
– Nói lung tung nào!
Thượng Quan Uyển Nhi chặn láy môi hắn:
– Ngày đại hỷ, đừng có nói bừa. Làm việc tốt khi nào chẳng gian nan! Ngươi cũng không nhìn xem, Tiên Nhi cùng Nguyệt Nhi, đều là những cô nương thật tốt!