“Không cần mọi người quan tâm.” Tống Dã không cảm xúc mở miệng, “Tôi và Quả Quả cả đời này sẽ không có con.”
“Nó thật sự không sinh được?”
Giọng bén nhọn của mụ Tống vang lên. Ngay từ đầu mụ cũng không nghĩ chuyện này là thật, chỉ cho rằng một con ả xuất thân nông thôn căn bản không xứng với cháu trai họ Tống của mụ.
Lại nói giờ Tống Thanh có tiền đồ, vì chuyện lúc trước mà quan hệ không tốt với nhà họ Tống. Hiện tại Tống Dã trở về, đây là lúc quan hệ giữa hai bên hòa hoãn lại. Chỉ cần kéo Tống Dã về phe mình, còn không sợ Tống Thanh không quan tâm em trai duy nhất của mình hay sao?
Bọn họ cũng nghe nói cụ Nguyên đã sửa lại án sai nhiều năm trước. Trừ thời gian loạn lạc kia, bọn họ thật đúng là muốn một lần nữa nối lại đường dây với cụ Nguyên.
Hai ông bà già họ Tống cũng hơi hối hận, sớm biết cụ Nguyên có ngày sửa lại án sai, bọn họ cũng sẽ không tuyệt tình như thế. Nhưng lúc kia, ai cũng cảm thấy bất an, nào thấy được nhiều như vậy.
Tâm tư của hai kẻ già này, Tống Dã nhìn ra rõ ràng, tim cũng lạnh thấu. Bọn này chỉ muốn từ chỗ anh, từ chỗ chị anh, từ chỗ ông ngoại anh lấy được lợi ích, sợ là đã quên đi chuyện hoang đường ngày trước khiến mẹ anh tức giận mà bệnh chết.
Muốn có lợi ích từ chỗ anh, vậy mà giờ còn ác ý hãm hại vợ anh, anh thật sự muốn hỏi một câu, người nhà này đầu óc bị cửa kẹp à, nghĩ anh ngu đến mức đó?
“Cơ thể Quả Quả rất khỏe mạnh, trước kia đã đi bệnh viện kiểm tra rồi,” Tống Dã không muốn nói nhiều với bọn này, chỉ muốn phá hủy ý đồ của chúng rồi mang cô vợ nhỏ rời đi, “Có vấn đề là tôi!”
Dứt lời, người ở đây đều lộ ra vẻ không thể tượng tượng nổi, dường như đang hỏi, cậu thì có vấn đề gì?
Đường Quả hơi ngạc nhiên nhìn Tống Dã, Tống Dã nắm tay cô càng chặt, chỉ cúi đầu cười với cô. Nụ cười này như đang nói cho cô biết, chuyện nhà họ Tống cứ giao cho anh giải quyết.
Editor: Tự dưng muốn lấy chồng quá… Nhưng phải lấy được chồng như A Dã cơ.