“Ta cảm ứng được kiếm ý trên người ngươi, ngươi cũng là một kiếm tu phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi hãy thề với trời đất, chờ đến khi mình có đủ sức mạnh sẽ giết chết Vương Hồng Đao.”
“Đây là giao dịch?”
“Đúng vậy, nếu như ngươi thề, ta sẽ truyền kiếm quyết cho ngươi.” Sau khi dừng lại một chút Thiên Sơn Dạ nói tiếp: “Ta thấy kiếm ý của ngươi thuần túy mà quyết đoán vô cùng, rất phù hợp với kiếm thuật mà ta sáng chế ra. Chỉ cần ngươi… ”
Thiên Sơn Dạ còn muốn nói nữa, nhưng đã thấy Cố Thanh Sơn nói ra một câu: “Ta xin thề, ta sẽ giết chết Vương Hồng Đao.”
Trong trời đất, từng làn sóng vô hình trôi lơ lửng bao phủ khắp người Cố Thanh Sơn.
Thiên Sơn Dạ ngơ ngẩn.
Tên nhóc này, vì sao lại thẳng thắn như vậy?
“Lời thề này không phải trò đùa, đối với tu sĩ nếu làm trái lời thề thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Thiên Sơn Dạ nghiêm túc nói.
“Ta biết, trước kia ta đã từng thề rằng sẽ giết người này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vì sao?”
“Ông ta giết phụ thân ta rồi, phụ thân ta là chưởng môn thế hệ này.”
“Vì sao nó lại làm như vậy?”
“Phụ thân ta gần đột phá được Huyền Tiên cảnh, mà vết thương trên người Vương Hồng Đao vẫn chưa khỏi, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung.”
Đồng thời, Cố Thanh Sơn cũng kể sơ qua về việc mình đã kết đồng minh với hai đệ tử của Vương Hồng Đao.
Nghe xong, Thiên Sơn Dạ im lặng suy tư.
Vị kiếm tu trước mặt này có hai mỹ nhân Thiên Kiếp cảnh làm thị nữ bên người, chắc chắn thân phận của hắn ở tông môn không tầm thường. Rất có khả năng giống như chính hắn đã giới thiệu, hắn là đường chủ Trảm Uy đường đời này.
Điều quan trọng nhất là, vị kiếm tu này đã có lời thề với trời đất sẽ giết chết Vương Hồng Đao.
Lời thề với trời đất không thể là giả được.
Người này nhất định phải đi giết Vương Hồng Đao, nói dối gạt người căn bản không có ý nghĩa gì.
Huống chi phụ thân hắn còn là chưởng môn đời nay, cũng bị Vương Hồng Đao ám hại.
Giả sử đúng như vậy thì việc truyền kiếm quyết cho người này là kết quả không thể tốt hơn được nữa.
Ba vị đường chủ, chắc hẳn đều là tu sĩ Thái Hư cảnh.
Nếu vậy, ba tu sĩ Thái Hư muốn sát hại một tu sĩ cảnh giới Huyền Tiên đang trọng thương là việc hoàn toàn có thể.
Thiên Sơn Dạ rốt cục thở dài nói: “Vương Hồng Đao à Vương Hồng Đao, năm đó ngươi sát hại ta, bây giờ đến lượt ngươi bị đồ đệ của mình liên hợp với người khác ám sát! Đây thật sự là báo ứng!”
Nói một hồi, Thiên Sơn Dạ không nhịn được cười lớn. Từ ngàn năm nay, đây là ngày duy nhất khiến ông ta cảm thấy thoải mái như vậy.
Thiên Sơn Dạ cầm ngọc giản kiếm quyết. Ông ta nhìn Cố Thanh Sơn, chợt nhớ ra đối phương cũng là một kiếm tu.
Đúng vậy, kiếm tu.
Thiên Sơn Dạ trầm mặc một hồi, ý nghĩ trong lòng dần dần thay đổi.
“Trước khi hoàn toàn tiêu tán, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Ông ta nói.
“Mời ngài.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta thấy kiếm ý của ngươi sát phạt quyết đoán, vô cùng mạnh mẽ, nhưng ngươi có biết là kiếm tu mà thích giết chóc thì kiếm đạo khó đi được lâu dài hay không?”
“Ta biết.”
“Vậy tại sao ngươi không thay đổi kiếm ý?” Thiên Sơn Dạ hỏi.
“Kiếm chỉ dùng để giết chết kẻ địch, đây là đạo lý cơ bản nhất của kiếm.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
“Ý của ngươi là những kẻ mà ngươi giết đều đáng chết?” Thiên Sơn Dạ hỏi.
“Không, không có bất kỳ ai vừa mới sinh ra đã mặc định sẽ bị kiếm tu giết.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Thân là kiếm tu, đừng hỏi đã giết ai mà hãy hỏi đã cứu được ai.”
Thiên Sơn Dạ trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ đồng ý.
“… Coi như là một kiếm tu có khí phách.” Ông ta lầm bầm, ý nghĩ trong lòng trở nên rõ ràng.
“Nếu đã như vậy, ta không còn vấn đề gì nữa.”
Thiên Sơn Dạ tạo ra một thủ quyết phức tạp, đánh ra một luồng linh quang về phía ngọc giản.
“Ta vừa hủy bỏ cạm bẫy trên ngọc giản.” Ông ta từ tốn nói: “Bây giờ, ta sẽ viết kiếm quyết lên trên ngọc giản, hy vọng ngươi có thể kế thừa kiếm thuật của ta.”
Ông ta cầm ngọc giản lên, dán trên trán. Trong chốc lát, ngọc giản nhẹ nhàng bay giữa không trung, mà thân hình Thiên Sơn Dạ cũng dần mờ nhạt.
“Điều cuối cùng mà ta muốn nói với ngươi là, trong thời gian ta trị thương, Giới Ma đã tràn đến thế giới này. Đối với Giới Ma, ta có cách nhìn khác.” Trong ánh mắt của ông ta lộ vẻ nghiêm túc.
Cố Thanh Sơn lập tức chắp tay nói: “Hãy nói cách nghĩ của ngài cho ta biết, ta vô cùng cảm kích.”