“Tôi đến tìm người”
“Anh tìm ai?”
“Ngôn Minh Hi, hình như tên khác của ông ta là Carol: “Anh tìm ông ta có việc gì?” Lucia cau mày, sắc mặt có chút khó coi “Việc này có lẽ cô cũng tự mình điều tra được không nhất thiết phải hỏi tôi. Ông ta bắt cóc vợ chưa cưới của tôi hòng mong rằng tôi sẽ từ bỏ ý đồ đối địch với Kettering. Tốt nhất cô nên giao.
ông ta ra đây, tránh làm lớn chuyện đôi bên khó xử”
“Ở London, Kettering là vua, nhưng cô đừng quên rằng mạng lưới kinh doanh của Kettering ở thành phố lớn nước khác cũng rất phát triển. Tôi †in rằng Lance sẽ không vì một cấp dưới vô dụng mà trở mặt với tôi đâu” Anh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Lucia thừa hiểu ẩn ý cứng rằn bên trong lời nói của anh. Không bắt được Carol, e rằng anh sẽ không từ bỏ ý định.
“Anh đến tìm em là vì ông ta sao?” Lucia nhấn mạnh từng chữ một cách khó khăn, bàn tay xiết chặt thành đấm giấu trong ống tay áo, móng tay.
cấu mạnh vào lòng bàn tay, đau đớn.
Không ngờ anh lại không có một chút nhớ.
nhung gì đến mình!
Bồng Hứa Thành Trung nói tiết đúng hơn là, tôi đến đây tìm vợ chưa cưới của tôi” Rốt cuộc anh cũng nói trắng ra, vì Hứa Trúc Linh chứ không vì bất kì thứ gì! Lucia căm hận nghiến răng, cuối cùng cô ta vẫn cam chịu gọi một cuộc điện thoại cho người tìm Carol đến. Nhưng người kia báo lại là trùng hợp ông ta đã mất tích rồi, hiện tại không có ở trong lâu đài. Rất có thể ông ta đã đánh hơi thấy điều gì nên đã bỏ trốn trước.
“Người mất tích rồi, nếu anh tìm được ông ta thì mặc anh xử lí!”
“Được, tôi nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình”
Nói rồi anh nhìn xung quanh một lượt: “Nếu cô tìm thấy ông ta thì giúp tôi chuyển lời rắng tốt nhất đừng để rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng chết!
“Được. Trừ việc này ra, anh còn lời nào muốn nói với em không?” Cô ta dường như đặt hết dũng khí và tự tôn vào câu hỏi này. Đối với cô ta mà nói, bản thân cô ta đã hết lần này đến lần khác thỏa hiệp anh, cho anh cơ hội. Tất cả sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của cô ta đều liên tiếp bị sụp đổ trước.
mặt anh.
“Cóz’ Anh khẽ thốt ra một từ duy nhất khiến lồng ngực cô ta nảy lên, cảm giác hồi hộp pha chút kích động mong chờ.
Lueia vội hỏi: “Là gì?”
“Đừng làm hại đến Hứa Trúc Linh, cũng đừng đối đầu với tôi. Tôi không tham dự vào đấu đá nội bộ của Kettering, tôi cũng không hi vọng có người phá hoại việc làm ăn của chúng ta, vừa phải thôi, đây là lời tôi muốn gửi đến cô và Lance”
“Anh… anh chỉ muốn nói những lời này với em sao? Anh đang cảnh cáo em ư?” Lucia cau mày lạnh lùng nhìn anh, không chấp nhận được những lời anh vừa nói. Anh vậy mà lại vì Hứa Trúc Linh mà cảnh cáo cô ta?
“Đúng vậy, lần này tôi tạm thời chấp nhận rằng sự việc lần này chỉ do Carol một mình gây ra.
Nhưng nếu như còn tiếp tục xảy ra chuyện như vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Cho dù là người bên trong Kettering tôi cũng sẽ không bỏ.
qua, cùng lắm cá chết lưới rách. Tôi lại càng thích bắt đầu lại từ đầu!”
“Anh vì người phụ nữ đó mà không màng mọi thứ như vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Ngay cả tính mạng của anh cũng không cần à?” Lucia nhấn mạnh từng chữ.
“Đúng vậy!” Anh đáp ngắn gọn, không chút do dự rồi cứ thế dứt khoát bước đi. Luoia ngơ ngẩn nhìn bóng lưng anh khuất đần rồi biến mất, trái tìm cô ta như bị hàng vạn mũi tên xuyên thấu, tan nát cối lòng.
Lúc này Carol bỗng từ đâu chui ra, đứng sau lưng Lucia cung kính nói: “Tạ ơn cô ba đã cứu giúp, sau này tôi nhất định nghe theo mọi sự sai bảo của côI”