“Tiểu Dã về lúc nào, sao không báo trong nhà một tiếng?” Tống Thắng Vinh đen mặt nhìn Tống Dã, nhíu mày lại, rõ ràng không nhịn được mà chuyển ánh mắt từ Tống Dã sang Đường Quả, “Kết hôn cũng không báo, cậu đến cùng có để ông bố tôi đây vào mắt hay không? Cậu vẫn giống như trước, vừa không coi ai ra gì vừa không chịu khuất phục nhỉ.”
“Thôi, nói con làm gì, về là được rồi.” Chu Nhã Phượng vội vàng giảng hòa, ánh mắt quét lên người Đường Quả, “Kết hôn bao lâu rồi?”
Khóe miệng Tống Dã xẹt qua trào phúng, “Bảy năm.”
Bầu không khí nhất thời cứng lại. Bảy năm, thật sự không ngắn.
Chu Nhã Phượng thấy Đường Quả vừa trẻ vừa đẹp như thế, còn tưởng rằng mới kết hôn không lâu.
“Con đâu? Có mang con về không?”
Hệ thống: [Ký chủ, tôi cảm thấy sắp có chuyện.]
Đường Quả cong môi lên một chút, “A Dã nhà ta lại không thèm để ý bọn này, sẽ không có chuyện.”
Hệ thống: [Ờ… Tốt thôi.] Cái anh Tống Dã này quả thực không giống với đàn ông đương thời.
Quả nhiên, nhà họ Tống nghe được hai người còn chưa có con, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Kết hôn bảy năm, làm sao mà không có con được?
Bọn họ lập tức dồn ánh mắt hoài nghi về phía Đường Quả. Từ trong mắt bọn họ, Đường Quả đọc ra được rằng mấy người này hẳn là đổ hết tội không có con được lên đầu cô.
“Tiểu Dã, bà nói này, kết hôn nhiều năm thế rồi phải có một đứa mới được.” Mụ Tống suýt nữa nói thẳng, con này không sinh được thì cần làm gì, cháu ly hôn đi, bà giới thiệu cho đứa khác có thể sinh được.
Cái nhà này cũng tinh mắt, dù không biết Tống Dã đã làm ra được gì nhưng thấy anh ăn mặc không giống ai cũng biết là anh sống không kém.
Lại nói, cụ Nguyên cũng đã sửa lại án sai, còn có một chị gái có năng lực như Tống Thanh, Tống Dã cũng không thể nào kém được.
Vì thế mà hai ông bà già họ Tống mới nổi lên ý đồ.
Nhất là khi nghe được chuyện không có con, nhà họ Đường lại xuất thân nông thôn, bọn họ càng cảm thấy không xứng với con cháu họ Tống.