“Thế chúng ta có đánh không?”
“Đánh, tất nhiên là đánh rồi! Hơn nữa phải đánh cho oanh liệt vào! Truyền lệnh đến các quân, dụ quân tiên phong của chúng vào, sau đó dùng bom cháy cắt đứt đường lui của chúng, ta phải khiến chúng sống không bằng chết”.
Đại quân gần năm vạn người của Phù Tang bắt ép gần vạn người dân Cao Ly, cẩn thận đẩy vào, khi chúng phát hiện người Hoa Hạ không nổ súng thật thì không khỏi nở nụ cười khinh bỉ.
“Tốt lắm… Tiếp tục đi về phía trước”.
Không lâu sau quân đội Phù Tang đi qua cửa cốc, cách đại quân Hoa Hạ chưa đến năm trăm mét, bỗng hàng trăm khinh khí cầu xuất hiện trên bầu trời, bắt đầu thả bom cháy xuống dưới, thoáng chốc cả cửa cốc tràn ngập trong lửa.
Tướng lĩnh Phù Tang hét lên: “Đừng hoảng sợ, chúng không dám khai hỏa đâu… cứ tiếp tục đi! Chỉ cần chúng ta vào được bên đó, đại quân sẽ chi viện cho chúng ta”.
“Ầm… ầm… ầm!”
Nhưng ông ta vừa dứt lời, mấy trăm hỏa pháp của Hoa Hạ lập tức khai hỏa, gần vạn người dân Cao Ly như chim sợ cành cong, điên cuồng chạy loạn khắp nơi, trận thế của quân đội Phù Tang lập tức hỗn loạn.
“Ngu ngốc… người Hoa Hạ không biết đạo nghĩa, thế mà dám nã pháo bắn dân thường…”
Hỏa pháo của Hoa Hạ liên tục nổ vang, cho dù người bị trúng là ai thì cả chiến trường cũng trở thành địa ngục trần gian chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Người Cao Ly, thi thể lính Phù Tang hỗn loạn pha lẫn vào nhau, khắp nơi đều là cánh tay bị đứt, tiếng than khóc vang lên không ngừng.
Thấy đường lui đã bị cắt đứt, tướng lĩnh Phù Tang hét lên: “Xông qua đó, liều mạng với chúng”.
Mấy vạn binh sĩ Phù Tang mặc kệ mọi thứ lao ra.
“Tiến lên…”
“Ngu ngốc…”
Thế nhưng điều đang đợi chúng ở phía trước lại là năm vân binh sĩ cầm súng kíp và hàng trăm súng máy sáu nòng, đội hình ngay ngắn bao vây cả chiến trường.
“Đội súng kíp, bắn ba phát liên tục… Khai hỏa…”
“Súng máy sáu nòng… cứ bắn tự do…”
“Đoàng… Đoàng… Đoàng”