Cảm giác nguy hiểm đang từ từ dâng cao.
Mục Trần lạnh lẽo nhìn Cơ Huyền, nở một nụ cười sắc như dao cạo:
– Tiếp theo, đến lượt ngươi tiếp chiêu! Tiểu thần thuật, Thiên Mộc Thần Luân!
Biển linh lực xanh rì dưới chân bắn lên cao, hội tụ lại thành một khối mộc luân khổng lồ cả nghìn trượng.
Mộc luân như làm từ gỗ cây, tản mát ra sức mạnh như thiên thần giáng hạ thần phạt!
Sắc mặt mọi người lúc này biến ảo khó lường. Đám cao thủ như Võ Linh, Ôn Bất Thắng, Liễu Thanh Vân cũng trợn mắt kinh ngạc.
Thiên Mộc Thần Luân chân chính là tiểu thần thuật, lại còn dùng Mộc Thần Kinh hấp thu năng lượng mộc. Hai thần thuật này hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho uy lực trở thành một sát chiêu cường nhất mà Mục Trần từng thi triển.
Công kích này e rằng tam trọng Thần Phách nan cao thủ cũng phải nghiêm túc đối mặt.
– Có chút bản lĩnh, không đơn giản!
Huyết Thiên Hà cố trấn tĩnh chậm rãi nói. Công kích kia ngay cả hắn trong lòng cũng phải than thầm nguy hiểm, đối thủ mà Cơ Huyền coi trọng đúng là khác biệt.
Trên bầu trời, Cơ Huyền đã không còn nụ cười trên mặt nữa, linh lực trắng sáng vận lên mạnh mẽ, hắn cũng đã nghiêm túc chuẩn bị.
– Đi!
Mục Trần lạnh lùng phất tay xuống, giọng nói lạnh lùng vang vọng.
Mộc luân cổ xưa xoay tròn, tốc độ nhanh chóng tăng cao.
Độ xoáy tăng lên đến cực đại, lưỡi cắt đáng sợ xé toang không gian quanh nó.
“Véo!”
Một cái chớp mắt, mộc luân đã bắn đi.
Tốc độ của mộc luân nhanh như ánh sáng, lóe lên đã tiến vào phạm vi trăm trượng phía trước Cơ Huyền.
– Thánh Quang thần thuật, Thánh Quang Bảo Hộ!
Cơ Huyền sắc mặt nghiêm trọng, ấn pháp kết nhanh chóng, quát to.
Linh lực trắng sáng ào ào tuôn ra, chớp mắt hình thành một hư ảnh thần thánh, giang cánh bảo vệ Cơ Huyền bên trong.
“Rầm!”
Đôi cánh sáng rực vừa hoàn thành phòng hộ, mộc luân khổng lồ đã cắt tới, như sao băng bắn vào đôi cánh.
Vụ nổ kinh khủng bùng lên, ánh sáng chói lòa khiến cả cao thủ cũng phải nhắm mắt lại.
“Ầm ầm!”
Hào quang sáng rực một hồi, rồi kinh phong từ từ tan đi.
Để lại một khu vực rộng lớn bị tàn phá bên dưới, những ngọn núi bị cắt phá tan tành.
Những người quan chiến có phạm vi gần nhất bị chấn văng đi, ngoài những cao thủ hàng đầu nhờ vào linh lực mạnh mẽ chống cự được, giữ thăng bằng, nhưng gương mặt tỏ ra chấn động kinh hãi vô song.
Đối chiến thật sự đáng sợ.
Lực trùng kích vẫn còn chưa tan hẳn, một lát sau mới trở nên ổn định
Ánh mắt mọi người lập tức đổ lên không trung.
Trên bầu trời, hai bóng người vẫn còn ở trên đó, nhưng khoảng cách đã tăng hơn nhiều, cả hai cũng bị chấn bay cả ngàn thước. Hư ảnh thần thánh bảo vệ Cơ Huyền lúc này cũng đã tan nát.
Áo Cơ Huyền cũng rách te tua, sắc mặt âm trầm nhìn Mục Trần hung ác như lang sói.
– Vậy cũng cản được?
Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Cơ Huyền, nhiều người kinh nghi thất thanh. Cơ Huyền cũng quá lợi hại, đối mặt công kích hủy diệt của Mục Trần mà cũng có thể cản được.
Hiển nhiên, Cơ Huyền có thể ngăn cản được cũng vì đòn phòng ngự trước đó cũng là một thần thuật.
– Lợi hại!
Cơ Huyền nhìn vào cánh tay mình có một vài vết thương nhỏ, cười lành lạnh:
– Bằng thực lực linh lực nan mà có thể thi triển được thần thuật, không thể không nói ngươi đúng là lợi hại. Nhưng đáng tiếc, cho dù ngươi có thần thuật, cũng không thể đả thương ta được! Xem bây giờ ngươi còn chiêu nào nữa đây?
Cơ Huyền cười gằn, ánh mắt đã trở nên đầy sát khí.
Mục Trần vẫn yên lặng, chợt hắn nở một nụ cười quỷ quái, nhẹ nhàng nói:
– Ngươi vội mừng quá sớm.
Cơ Huyền trợn mắt, thình lình cảm ứng đươc gì đó, ngẩng đầu lên. Bầu trời trên cao, tầng mây trắng lúc này tan tác, lộ ra lôi vân ùn ùn tràn ngập, lôi đình như cự long uốn lượn chớp lóe, cảm giác một luồng năng lượng hủy diệt còn kinh khủng hơn áp xuống.
Đúng lúc này, tiếng nói nhẹ nhàng mà dữ tợn từ trong miệng Mục Trần vang lên.
– Ngự Lôi Thuật!