Tám người nhìn nhau, Dương Ứng Hào khẽ đằng hắng:
– Cũng chẳng phải việc gì to tát. Yêu Mị Nữ Vương cũng đến tìm ngươi, chắc là để thương lượng gì đó, để nữ vương nói trước đi.
Dương Khai mỉm cười, cũng không miễn cưỡng, biết họ không yên tâm mục đích của Phiến Khinh La khi đến đây, nên muốn quan sát một chút.
Hắn quay sang nhìn Phiến Khinh La, nàng nhoẻn miệng cười, mặc kệ tám người kia, nàng nói thẳng:
– Dương Khai, lần này ta phụng mệnh Tà chủ đến để thuyết khách.
Phía Dương Ứng Hào lập tức tối sầm mặt. Tuy đã có phỏng đoán, nhưng khi Phiến Khinh La thốt ra câu này, họ vẫn không khỏi lo canh cánh, tất cả đều dỏng tai lên nghe thật cẩn thận.
– Tà chủ nói, hy vọng ngươi có thể liên thủ với ngài để tiêu diệt Bát đại gia, chi phối thiên hạ.
Phiến Khinh La nói trắng hết ra, như thể không xem các gia chủ Bát đại gia ra gì.
Dương Khai nhướn mày, lộ vẻ hứng thú:
– Điều kiện thì sao?
– Sau khi thành công, cả thiên hạ sẽ là của ngươi.
Dương Khai ngạc nhiên:
– Vậy Tà chủ muốn cái gì?
– Ngài chỉ muốn tiêu diệt Bát đại gia.
Phiến Khinh La nhíu mày đáp, ngữ khí quái lạ, rõ ràng nàng cũng không nghĩ Tà chủ phí sức kéo bao nhiêu cao thủ đến Trung Đô chỉ vì mục đích này. Một chuyện không có chút ích lợi nào mà sao y lại bán sức như vậy để làm gì?
– Tà chủ còn nói điều này nữa.
Hai má Phiến Khinh La chợt ửng hồng, nàng nhìn Dương Khai một cái đầy mờ ám.
– Nếu ngươi đồng ý, ngài sẽ ban Yêu Mị Nữ Vương cho ngươi làm tạ lễ.
– Ha ha!
Dương Khai cười lớn, nhìn Phiến Khinh La đầy hứng khởi.
– Ngươi chẳng phải vốn đã là của ta hay sao? Ai cần hắn ban thưởng chứ, hắn làm gì có tư cách.
– Ta cũng nghĩ vậy.
Phiến Khinh La gật đầu cười hì hì.
Các gia chủ Bát đại gia kinh ngạc. Quan hệ giữa Dương Khai và Yêu Mị Nữ Vương nức danh thiên hạ này sao lại thân mật một cách mờ ám đến vậy?
– Vậy ngươi có đồng ý hay không?
Phiến Khinh La hỏi lại.
– Đồng ý, chuyện tốt như vậy sao không đồng ý chứ?
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
Phía Dương Ứng Hào biến sắc, cảnh giác nhìn Dương Khai, như không ngờ hắn lại dễ dàng để Phiến Khinh La thuyết phục đến thế.
Họ định lên tiếng chất vấn, thì Dương Khai chợt lạnh mặt hẳn:
– Tuy nhiên, ta có một điều kiện.
Phiến Khinh La nói:
– Ngươi nói đi, ta chỉ phụ trách chuyển lời thôi.
– Về nói với Tà chủ, ta muốn có thủ cấp của hắn. Sư công của ta rất có hứng thú với thủ cấp của hắn. Chỉ cần hắn thực hiện được điều kiện này, ta sẽ liên thủ với hắn!
Phiến Khinh La điềm nhiên gật đầu:
– Vậy ta sẽ về chuyền lời cho ngài ấy. Có điều ta nghĩ, chắc ngài ấy sẽ không đồng ý đâu.
Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng đứng dậy, rời đi cùng Bích Lạc, hình như thật sự chỉ chuyển lời thay cho Tà chủ, không hề có bất cứ hành động nào để du thuyết Dương Khai.
Đợi đến khi nàng đi khỏi, các gia chủ Bát đại gia mới thở phào nhẹ nhõm, bụng nghĩ Dương Khai tuyệt đối sẽ không đứng về phía Tà chủ.
Tà chủ xuất thân từ Lăng Tiêu Các, là sư thúc của Dương Khai. Còn chưởng môn Lăng Tiêu Các là Lăng Thái Hư lại muốn lấy mạng Tà chủ Dương Bách. Có quan hệ tiềm ẩn này thì Dương Khai và Dương Bách chỉ có thể làm kẻ thù, vĩnh viễn không thể trở thành bằng hữu.
Nghĩ đến đây, cả tám người đều thầm trút được không ít gánh nặng.
– Mấy vị thúc bá đến tìm thế điệt có việc gì đây?
Dương Khai quay sang nhìn tám người họ.
Dương Ứng Hào trầm ngâm rồi nói:
– Bọn ta hy vọng ngươi có thể trở về Dương gia, dù gì thì ngươi vẫn là con cháu dòng chính Dương gia!
Hiện tại, Trung Đô đang ở thế chân vạc, phủ Dương Khai miếng xương cá mắc ở cổ họng chen giữa Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa, hơn nữa thái độ ám muội bất minh, phía Trung Đô dĩ nhiên là muốn Dương Khai về phe mình.
Trong một tháng qua, phủ Dương Khai đã tiếp nhạn không ít các cường nhân tinh nhuệ đến tiếp viện cho Trung Đô, trong đó còn có mười vị Siêu Phàm Cảnh, chỉ cần liên thủ với Bát đại gia, thì muốn tiễu trừ Thương Vân Tà Địa cũng chẳng khó.
– Đại bá, đệ tử không về đâu.
Dương Khai lắc đầu.
– Tại sao?
– Người đã nắm sức mạnh trong tay, lời nói lại có trọng lượng, nếu đệ tử trở về… còn được nói chuyện thế này nữa không?
Dương Khai cười nhạt.
Một khi trở về Dương gia, thì sức mạnh mà hắn đang nắm giữ sẽ được Bát đại gia tiếp nhận toàn bộ. Tới lúc đó, mình Dương Khai thì có thể gây nên bão táp phong ba gì?
– Sư công của vãn bối muốn lấy mạng Dương Bách, vãn bối phải giúp ông. Tông môn cần được chính danh, vãn bối cũng phải tự dựa vào chính sức mình. Các vị thúc bá, nếu vãn bối về Dương gia, người của Bát đại gia có thể giao cho vãn bối chỉ huy không? Nếu mọi người đồng ý thì vãn bối về Dương gia cũng được.
– Không được!
Cao Mặc trầm giọng quát.
– Cùng lắm chỉ có thể cho người chút quyền phát ngôn. Chuyện bố trí sách lược chiến đấu vẫn phải để bọn ta làm chủ.
Theo Cao Mặc thì Dương Khai còn quá trẻ, tuổi trẻ thường nông nổi, dễ phạm sai lầm. Cơ nghiệp lớn như Trung Đô sao có thể giao vào tay hắn?
– Vậy thì không cần nói gì nữa, con người vãn bối thích chuyên quyền độc đoán.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, tỏ ra không muốn bàn tiếp.
– Bắt buộc phải như thế?
Dương Ứng Hào dò hỏi.
– Không sai!
Dương Khai gật đầu.
Dương Ứng Hào trầm tư, một lúc sau mới nói:
– Ta phải về thương lượng với Trưởng Lão Điện trước. Bát đại gia không thể giao cho ngươi, nhưng còn Dương gia thì ta có thể cố gắng!
– Dương huynh?
Cao Mặc nhìn Dương Ứng Hào như tên ngốc, không ngờ y lại nói vậy.
Câu nói này có nghĩa là Dương gia sắp đổi chủ rồi.
– Con người có thể nhìn lầm đôi ba lần, nhưng không thể cả đời đều nhìn lầm được… Dương Khai, ngươi nghĩ sao?
Dương Ứng Hào hỏi hắn một cách đầy thâm ý.
– Đại bá nói không sai,
Dương Khai cười tự tin.