“Lương lão gia tử nhất định cho rằng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, vì thế ông ấy muốn kéo dài thời gian, chờ tôi nguôi giận, sự việc cứ thế qua đi, phải không?”
“Không không không, Lâm tiên sinh, ông tôi tuyệt đối không nghĩ như thế!”
“Được rồi được rồi, không cần nói thêm nữa. Cha nuôi tôi thì sao? Tôi định gặp ông ấy sau đó quay về Giang Thành.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Cái đó…chú Nghiêm ông ấy … ông ấy… ông ấy có việc..
đi ra ngoài rồi.” Lương Sinh bối rối nói.
*Ò…Ông ấy ra ngoài có việc sao?” Lâm Dương gật nhẹ đầu, trên mặt không có chút tức giận nào.
“Ông ấy… ông ấy không xảy ra chuyện gì cả, Lâm tiên sinh, anh đường nghĩ lung tung …” Lương Sinh vội vàng nói.
“Tiểu Sinh à, cậu đừng sợ, tôi đã nói rồi, tôi định sẽ quay về Giang Thành, chuyện này kết thúc tại đây. Tôi cũng đã nói tới mức này rồi, cậu vẫn còn nói dối tôi sao? Cậu yên tâm, tôi không gây sự!” Lâm Dương cười nói: “Cậu còn không mau nói cho sự thật cho tôi!”
“Chuyện này…”
Lương Sinh do dự, không biết qua bao lâu, anh ta mới thở dài, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm tìm Đại gia chủ trì công đạo, nhưng chú ấy đã quỳ hai ngày ở chỗ Đại gia rồi mà vẫn không gặp được người, còn bị Nhị gia… ông ấy…”
“Ông ta làm sao?”
“Bị Nhị gia bạt tai mấy cái, gẫy máy cái răng. Nhị gia còn mắng chú ấy không biết tốt xấu…giờ chú ấy mặt mũi biến dạng, nên không gặp anh được…” Lương Sinh thấp giọng nói.
Lâm Dương nhè nhẹ gật đầu, nét mặt không chút thay đổi.
“Lâm tiên sinh, anh đừng giận…” Lương Sinh vội vàng nói.
Nhưng lúc này, Lâm Dương không nói một lời.
Anh đặt tách trà xuống, bước vào phòng.
“Mẹ, con quay về trước.”
“Quay về Giang Thành sao?”
“Gần như thế.”
“Vậy cũng được, trên đường chú ý an toàn, gọi điện cho mẹ nhiều hon nhé.” Lương Thu Yến cũng không muốn giữ anh lại, trong lòng bà cảm thấy rất hỗ thẹn với Lâm Dương.
Lâm Dượng gật gật đầu, bước nhanh ra khỏi Lương gia.
“Lâm tiên sinh, tôi tiễn anh!”
Lương Sinh vội bước theo.
Lâm Dương cũng không ngăn cản.
Không lâu sau hai người đã ra khỏi cửa Lương gia.