Rất nhiều năm sau, Tiếu Tiểu Hiền mỗi khi nghĩ tới tình cảnh này, đều cảm thấy như vẫn còn ngay trước mắt. Ấn tượng quả thực khắc sâu trong nội tâm của hắn, cả đời cũng không thể quên.
Lúc này, khí huyết toàn thân đều sôi trào, khiến hắn khom lưng, đầu gối quỳ trên mặt đất, mặt hướng về Sở Vân, đồng thời tay phải nắm lại, đặt nơi trái tim mình.
Trong cả đời, điều hắn không am hiểu nhất, ít sử dụng nhất chính là giọng điệu nghiêm túc, thành kính. Tiếu Tiểu Hiền thề:
– Thiếu chủ! Tiếu Tiểu Hiền luôn đi theo phía sau ngài.
Giọng điệu hắn nghẹn ngào, khác hẳn với giọng điệu cà lơ phất phơ không chính khí của mọi ngày. Lúc này, biểu tình của hắn nghiêm túc và trang trọng hẳn lên. Cả người toả sáng ra một loại sức hấp dẫn mãnh liệt, không ngờ vô cùng tuấn dật bất phàm.
Ngay cả Kim Bích Hàm cũng nhìn hắn với ánh mắt kinh sợ.
Nàng đọc được ánh mắt kỳ lạ của Tiếu Tiểu Hiền – kiên định, thành kính, cảm kích, sùng kính, còn có một một sự kích động đến chết cũng làm người tri kỷ.
Giao chức vị chưởng môn vị Thần Thâu Môn Tiếu Tiểu Hiền, là điều Sở Vân đã suy nghĩ cặn kẽ.
Hắn biết, trở thành chưởng môn Thần Thâu Môn chính là giấc mộng của bản thân Tiếu Tiểu Hiền. Chỉ bởi vì sự xuất hiện của mình, khiến giấc mộng của hắn, chỉ có thể lấy lui làm tiến – mong có thể khiến Thần Thâu Môn phát dương quang đại.
Sở Vân lại không có bất kỳ hứng thú gì đối với điểm này.
Ban đầu hắn nắm giữ chiếc nhẫn chưởng môn, là muốn hạn chế Tiếu Tiểu Hiền, khiến hắn ra sức vì mình. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ trong tình huống khi đó. Sở Vân cũng rất hiểu: nắm giữ lòng người khó hơn nhiều với duy trì sự thống trị đối với ngoại vật. Muốn đạt được càng phải cần tới sự tin cậy.
Trải qua những thời gian ở chung, khiến hắn càng hiểu rõ bản tính của Tiếu Tiểu Hiền. Điều này thúc đẩy hắn nảy sinh ra ý tưởng này.
Trên thực tế, sau khi giao chiếc nhẫn cho Tiếu Tiểu Hiền, kết quả này cũng khiến hắn vô cùng hài lòng.
Hắn cũng không nhìn lầm Tiếu Tiểu Hiền.
Sau bữa sáng, Sở Vân sẽ đi ra khỏi Thiếu chủ phủ, tùy ý du lịch trong Hỏa Đức Thành.
Đây cũng không phải cuộc du ngoạn không mục đích. Sở Vân phát hiện, loại hành vi này trợ giúp cho việc lĩnh ngộ nhân đạo của hắn.
Có đôi khi, hắn sẽ đi một mình, có đôi khi đi cùng Kim Bích Hàm. Đương nhiên mỗi lần đi đều cải trang.
Lần này, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Hỏa Đức Thành đã khác hẳn ngày xưa.
Nó dựa vào kiến trúc, quy mô khổng lồ, cực cụ khí phách. Theo đỉnh sơn lan tràn đến chân núi đều là thành trì gạch hồng tường đồng, mang theo phong cách kiến trúc thời Thượng cổ, phong cách cổ xưa lại cao quý, lộng lẫy khí thế lớn hơn nữa. Giống như xích đồng
dài chiếm cứ trên dãy núi.
Hỏa Đức Thành phần chia ra ngoại thành, nội thành, địa hạ thành.
Từ chân núi đến sườn núi, làm ngoại thành. Nơi đây phồn hoa nhất, các loại cửa hàng nhà cửa nối liền, tiếng người ồn ào.
Từ sườn núi đến đỉnh núi, là nội thành. Ít người yên tĩnh, phòng ngự nghiêm ngặt,
Thiếu chủ phủ của Sở Vân là một tòa trong đó.
Còn lại là địa hạ thành. Lúc trước khi thăm dò mật tàng của Hỏa Đức Vương đã phát hiện ra thế giới ngầm. Hiện nay nó đã được kiến tạo thành một thành trì ngầm. Nơi đó có địa nhiệt dồi dào. Sông dung nham được dẫn vào, hình thành thánh địa luyện binh tốt nhất trong Chư Tinh Quần Đảo.
Chỉ dựa vào ngầm thành này, Thư Gia đã thu hút mấy trăm vị luyện binh sư, hàng năm đóng quân ở trong này. Vừa hưởng dụng tài nguyên của Thư Gia, vừa cống hiến sức lực cho Thư Gia.
– Số một đây, nhìn một cái, hộ giáp do chuyên gia Thủy Kiến chế luyện, không thể giả được.
Tiếng những người bán hàng rong rao hàng vang lên ở khắp nơi.
– Thương gia trung thực, hộc máu cũng buôn bán trong sạch, quá hạn không hậu.
Một đám chiêu bài ngoài cửa hàng, đều có nội dung tương tự.
– Hoa quả rau dưa tươi mát. Bản quý mới đưa ra thị trường, đồng linh gia quả hương vị ngọt ngào nhất. Không ngọt không lấy tiền!
– Công tử, tiểu thư, Đằng Báo mới nhất, muốn một phần không?
Một tiểu nam hài mặt mày thanh tú, cánh tay ôm một đám lá cây to, chạy đến trước mặt Sở Vân và Kim Bích Hàm hỏi.
Sở Vân nhìn thoáng qua, chỉ biết đây là lá cây Đằng Tấn Thụ. Loại lá cây này, trắng như giấy Tuyên Thành, mỗi một phiến lá đều lớn như cái thớt, mềm nhẵn như tơ lụa.
Đằng Tấn Thụ là Yêu thực am hiểu phục chế nhất trong Tinh Châu. Ngự yêu sư gieo trồng loại yêu thụ này, có thể thông qua đạo pháp Thiên Phú của Đằng Tấn Thụ, chuyển tin tức trong đầu, thành văn tự, hiện trên lá cây.
Mọi người gọi những lá cây là “Đằng bá”. Buôn bán những lá cây, cũng trở thành một nghề.
– Lấy một phần.
Sở Vân tùy ý lấy ra một Địa Sát thạch tệ từ trong túi tiền, đưa cho tiểu nam hài, thu được một phần Đằng Báo.
– Nhị Lang Thiên Quân tấn chức làm hầu, trở thành người đứng thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi!
Đầu Đằng Báo chính là tin tức này.
Sở Vân và Kim Bích Hàm liếc nhau, cùng biết: Nhị Lang Thiên Quân kế thừa di sản Sở Bá Vương, khi ở Đại Hoang quốc, cũng đã là Quân Cấp đỉnh phong. Sau một tháng thu được Xích Viêm Kim Tham Thụ, tấn chức làm Hầu cấp, cũng không có gì là khó hiểu.
Tuy nhiên người ngoài không biết rõ về tin tức này. Hiện nay Nhị Lang Thiên Quân tấn chức làm Hầu cấp, tự nhiên gây ra sóng to gió lớn. Toàn bộ Tinh Châu đều chú ý.
Nhị Lang Thiên Quân tấn chức làm Hầu cấp, đương nhiên Sở Vân cũng bị đề cập tới.
– Nói đến Nhị Lang Thiên Quân, không thể không nói tới Túy Tuyết Hồ Quân Sở Vân. Theo tin đồn từ lâu, từ hơn một tháng trước, vị này Thiếu chủ Thư Gia cũng đã tấn chức Hầu cấp. Cũng ở trong Thạch Chuy Thành, cướp bóc lượng lớn tài nguyên trong kho Hoang Long Hội. Đối với chuyện này, hai bên đương sự đều nhất trí bảo trì im lặng không nói ra, khó có thể minh xác được chân tướng…
Cuối cùng, trong phần tin tức này còn đề cập đến rất nhiều thiên tài khác. Tôn Viêm của Dung Nham Bang, Hoang Ngô của Hoang Long Hội, Tiểu vương tử Mông
Nguyên quốc – Mông Phi, Kim Bích Hàm của Đôn Hoàng vân vân, đều những hạt giống có hy vọng trở thành vị thứ ba tấn chức làm Hầu cấp.
Thu tầm mắt, Sở Vân nhìn về phía Kim Bích Hàm, cười:
– Những người khác không có cơ hội. Người thứ ba nhất định chính là Bích Hàm nàng.
– Ừ, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đúng là như vậy.
Kim Bích Hàm gật đầu, trong giọng nói tràn ngập tự tin.
Một tuần trước, huyết mạch Vương giả trong cơ thể nàng bắt đầu kích thích, nghênh đón thời kỳ tốc độ phát triển nhanh của mình. Mỗi một ngày, mặc kệ là tố chất thân thể, vẫn cô đọng hồn phách, linh quang lớn nhỏ, đều có sự tăng trưởng không nhỏ.
Loại tốc độ trưởng thành này, sau lần đầu tiên tiếp xúc, khiến Sở Vân không khỏi ngay tại chỗ líu lưỡi không nói nên lời.
Hắn thậm chí sinh ra cảm giác cực kỳ hâm mộ.
Loại trình độ trưởng thành với tốc độ cao này, quả thực là đáng sợ! Sau bảy ngày ngắn ngủn, Kim Bích Hàm đã hoàn toàn củng cố cảnh giới Quân Cấp, nội tình thâm hậu có thể so với một vài Quân Cấp lâu năm.
Dựa theo loại tốc độ này, trong cùng thế hệ, Kim Bích Hàm nắm chắc khả năng trở thành người thứ ba tấn Hầu cấp nhất.
Đi thêm một hồi, đi tới đoạn đường phồn hoa nhất trong chợ ngoại thành. Hiệu cầm đồ, tửu lâu, sòng bạc, cửa hàng các loại phương tiện, dòng người không ngừng xuôi ngược.
Mọi người đều muôn hình muôn vẻ, ở Sở Vân và Kim Bích Hàm đi xung quanh.
Thỉnh thoảng, sẽ thu hút một ít ánh nhìn.
Tình hình này rất thú vị.
Cũng không ai biết, dưới lớp cải trang, trông bề ngoài vô kỳ bình thường giống như cặp phu thê trẻ, lại chính là một vị Thiếu chủ Thư Gia, một vị còn lại là đại quốc chủ Đôn Hoàng quốc.
– Cải trang như vậy có thể che dấu thân phận thực sự của mình. Thật ra trong phố xá sầm uất, có người nào không phải đeo mặt nạ để sinh hoạt đâu? Người dùng mặt nạ, đắp nặn không giống với hình tượng, che dấu ý tưởng và cảm xúc chân thật trong nội tâm của mình. Trong đấu tranh và thỏa hiệp, sắm vai một nhân vật khác. Người ta có nhiều mặt, thiện ác xấu tốt. Những khái niệm con người đều không thể định nghĩa được…
Linh quang trong cơ thể thoáng chấn động, cảm ngộ này, khiến Sở Vân lại đi tới một bước nhỏ trên đường Hầu cấp.
Đạo của hắn không giống với phần lớn các Hầu cấp khác.
Ngay tại đây, giữa phố xá sầm uất, thể ngộ nhân gian muôn hình muôn vẻ, có ích lợi cho việc tu hành.
Đi dạo ở chợ một vòng, Sở Vân và Kim Bích Hàm mới quay lại nội thành.
– Thiếu đảo chủ, cuối cùng thiếu chủ đã trở lại.
Du Nha đại sư lập tức ra đón.
– Sao đại thúc có thời gian nhàn rỗi, đến quý phủ ta làm khách?
Sở Vân cảm thấy kinh ngạc đối với người luôn luôn bận rộn này.
– Nghe Xú tiểu tử Tiếu Tiểu Hiền kia nói, trong tay Thiếu chủ, có được tấm bia đá đầu mối khống chế Dạ Đế thành. Ta đến tham khảo.