Đông Phương Hạ đã được nếm thử lực lượng của gia tộc thần bí ấy rồi. Anh nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng mọi chuyện, nếu để xảy ra sai sót gì thì ngay cả anh cũng không biết kết quả sẽ như thế nào, bởi vì anh không hiểu biết gì về gia tộc thần bí ấy cả.
Mặc dù Đông Phương Hạ đã hạ lệnh phong tỏa lối ra lối vào của võng đạo dưới lòng đất, nhưng trong võng đạo vẫn có một ít người của Thiên Lang Đường. Các anh em tử sĩ là do đích thân Đông Phương Hạ huấn luyện, còn là đội quân chủ chốt nữa. Lúc võng đạo mới được xây dựng, bọn họ bỏ không ít công sức, Đông Phương Hạ sẽ không đối xử với bọn họ như các anh em của những đường khác.
Trong võng đạo có vô vàn bẫy rập, nhưng Đông Phương Hạ đi đến đâu thì các anh em tử sĩ đều cung kính cúi người. Khi thấy anh đi về phía giam giữ Trụy Huyết, các anh em tử sĩ chậm rãi tới gần, giữ một khoảng cách nhất định với cậu chủ nhà mình, canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài.
“Choang” một tiếng, Dạ Ảnh đẩy cửa sắt ra. Cô ấy và Dạ Phong đi theo Đông Phương Hạ vào trong.
Đây là một căn phòng tối tăm, ẩm ướt, chuyên để giam giữ trọng phạm. Đông Phương Hạ đút hai tay trong túi, vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Dạ Ảnh mang một cái ghế tới, anh ngồi xuống, sau đó mới liếc mắt nhìn dáng vẻ lôi thôi của Trụy Huyết.
Hiện giờ, Trụy Huyết đã cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, chỉ có chết mới là giải thoát. Thế nhưng, Huyết Lang không hỏi bí mật gì liên quan đến Phong Ba cả, mà chỉ phái Dạ Phong không ngừng tra tấn cô ta.
Đông Phương Hạ vắt hai chân vào nhau, nghe vậy lắc đầu thở dài. Trên môi anh hiện lên nụ cười cợt nhả, nghịch móng tay của mình, một lát sau mới hờ hững nói:
