“Không được!!!”
“Chưởng môn, ngươi không thể bỏ bọn ta lại như vậy!”
“Trộm đi hết tất cả đồ của tông môn, ngươi không xứng làm chưởng môn!”
“Vương Tất Thạch, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Những âm thanh này đồng loạt bùng nổ ra trong nháy mắt, khiến cả hòn đảo nỗi bỗng chìm trong tiếng ồn ào ầm ỹ.
Cùng với đó, linh quang quấn quanh đảo nổi cũng ầm ầm tan vỡ, tiêu tán, hóa thành hư vô.
Toàn bộ trận pháp biến mất.
Thể vô thức chờ đợi ở đây nãy giờ bắt đầu trở nên hưng phấn. Chúng mở cái miệng khổng lồ của mình ra, đồng loạt đánh về phía đảo nổi.
Một giây sau, linh quang rực rỡ sáng bừng vọt thẳng lên trời.
Oanh!
Toàn bộ thể vô thức bị đánh cho tan nát.
Một người trung niên đứng ở giữa không trung, vung pháp quyết trong tay. Sóng linh lực trên người ông ta rất khác so với Diệp Ánh My và Triệu Ngũ Chuy.
Đây là đại tu sĩ Thái Hư cảnh.
Trong thế giới này, ông ta là một sự tồn tại hùng mạnh vô ngần.
Chỉ với một đòn tấn công, người trung niên này đã tiêu diệt sạch các thể vô thức xung quanh, nhưng ông ta cũng không vì thế mà có chút đắc ý nào.
Ông ta lo lắng quát: “Tất cả trưởng lão và đệ tử hãy đem toàn bộ linh thạch mà các người giấu đi ra đây, nhanh chóng kích hoạt trận pháp! Nếu không… Mọi người chỉ có một con đường chết!”
Trên đảo, nhóm tu sĩ vội vã, cuống cuồng đóng góp linh thạch.
“Công tử, họ không còn kịp nữa đâu.” Tình Nhu thì thầm.
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trên gương mặt xưa nay luôn lạnh nhạt của Tình Nhu toát ra vẻ sợ hãi, nàng nói: “Thể vô thức của Giới Ma đã đến, điều này cho thấy Giới Ma đã phát hiện ra bọn họ.”
Uyển Nhi run giọng nói: “Công tử nhìn đi, đó chính là Ma Thụ.”
Cố Thanh Sơn nhìn theo ngón tay nàng, trông thấy từng cái cây máu thịt đỏ tươi cao vút tầng mây đang xông thẳng lên cao.
Những thứ máu thịt ấy đều đến từ Giới Ma.
Những cây máu thịt to như đại thụ sinh trưởng cực nhanh, vô cùng lớn mạnh, chúng vươn ra rất nhiều những cành cây khô, trên cành cây kết thành vô số quả máu thịt đỏ tươi bầy nhầy.
“Bụp!”
Hàng loạt quả thịt vỡ bung ra, từng mảng da người rơi ra, trôi nổi trên không trung.
Những lớp da này rất mỏng manh nhưng lại như một tu sĩ thực thụ, chúng vung vẩy tay chân, bay lượn tự do.
Một tấm da người nhìn hòn đảo nhỏ, phá lên cười. Trong tiếng cười của gã chứa đựng vô vàng oán hận lẫn sảng khoái.
“Hay lắm, hay lắm.” Tấm da người lớn tiếng nói.
Phía sau gã, vô số da người cũng cười như điên.
“Hay lắm, hay lắm.”
Tất cả da người đều lớn tiếng kêu lên.
“Cuối cùng cũng có linh hồn mới rồi, chúng phải cùng chúng ta chịu đựng khổ sở vĩnh viễn!” Một tấm da người nói nhỏ.
Dưới mặt đất, một tiếng hô vang chấn động trời đất truyền lên, nghe giống như là đang thúc giục.
Trong thoáng chốc, toàn bộ bọn da người đều ngậm miệng lại. Chúng nhanh chóng lao vùn vụt đến đảo nổi, nhanh tới mức không gì đọ nổi.
Phút chốc, cả hòn đảo đã hỗn loạn đến tột độ.
Không một tu sĩ nào có thể đua tốc độ với đám da người.
Một tia sáng vụt qua, một tu sĩ đã bị da người bao bọc lấy. Chỉ tích tắc sau đó, máu thịt của tu sĩ nọ đã hoàn toàn biến mất, hóa thành một tấm da người mới.
Trong khi đó, trên lưng của tấm da người đến từ cây Giới Ma kia bỗng gồ lên một cái túi thật lớn, trong đó chứa đựng những tinh túy kết hợp từ xác thịt và linh hồn của tu sĩ kia.
Chỉ với một cái chạm nhẹ, tu sĩ kia đã chết ngay tức khắc.
Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ người trên đảo nổi đã bị giết sạch không còn một ai.
Đám da người mang theo chiến lợi phẩm của mình, hăng hái bay ngược về chỗ cây Giới Ma, nó liền mở ra từng khe hở nhỏ để đám da người có thể dễ dàng chui vào bên trong.
Trên bầu trời lúc này chỉ còn lại vị tu sĩ Thái Hư cảnh vẫn đang cố gắng chống đỡ, từng đám da người xông đến đều bị ông đánh cho tan nát.
“Không được! Không được như thế!”
Người trung niên đang chiếm thế thượng phong, bỗng nhiên điên cuồng kêu gào đầy tuyệt vọng. Cho dù ông muốn chạy thoát hướng nào cũng đều có các nhóm da người xông lên, quấn lấy ông. Nhất thời, người trung nhiên không thể trốn thoát mà bọn da người cũng không có cách bắt lấy ông ta.
Vẻ mặt của Uyển Nhi càng ngày càng sợ hãi.
Cố Thanh Sơn đang nhìn chằm chằm trời xanh, không để ý đến.
Sơn Nữ thấy Uyển Nhi như vậy bèn hỏi han: “Cô sao vậy?”
“Bản thể của Giới Ma muốn ra tay, nó muốn ra tay rồi!” Giọng Uyển Nhi run rẩy.
“Đừng sợ, Uyển Nhi.” Tình Nhu vôi vàng trấn an Uyển Nhi: “Chỉ có một tu sĩ, Giới Ma sẽ không làm to chuyện lên đâu.”
“Thật ư?”
“Một tu sĩ không đáng để Giới Ma tổn hao nhiều sức lực. Đừng sợ, Uyển Nhi muội muội.” Tình Nhu ôm chặt nàng, nói.
Uyển Nhi không dám nhìn tiếp mà chôn đầu vào trong ngực Tình Nhu, cả người nàng đều run lên bần bật.
Thấy Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ đang nhìn, Tình Nhu lén nháy mắt với họ. Nàng truyền âm giải thích: “Toàn bộ những người ở thế giới của Uyển Nhi đều bị Quảng Dương môn coi là vật hi sinh, dùng để thăm dò các phản ứng của Giới Ma. Uyển Nhi là người duy nhất sống sót.”
“Sao cô ấy may mắn sống sót được?” Cố Thanh Sơn truyền âm hỏi.
“Quảng Dương môn kết thúc thăm dò Giới Ma, nên cô ấy may mắn sống sót.”
“Kết thúc thăm dò?”