“Em ra nói chuyện với cô ấy một chút.”
“À? Được rồi, anh chờ em vào ăn.”
Diệp Thiên không tiện xen vào chuyện của họ nên đành ngồi một chỗ chờ đợi, hắn thật thà nhất khu này, nói chờ chắc chắn sẽ chờ đến khi Tiêu Linh quay lại mới ăn.
Thời tiết dạo gần đây rất mát mẻ, đã qua mùa đông lạnh lẽo nhất, cho nên lúc này Tiêu Linh chỉ mặc một bộ quần áo vừa ấm đi tìm Hàn Tuyết. Như trước, Hàn Tuyết ngồi trong mảnh sân nhỏ của khu chung cư này, xích đu phát ra âm thanh kẽo kẹt nên không nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Linh.
Đến bên cạnh Hàn Tuyết, Tiêu Linh dò hỏi:
“Tôi ngồi cùng được không?”
“…”
Hàn Tuyết không trả lời, khi Tiêu Linh ngồi xuống bên cạnh, cô ta mới lên tiếng:
“Cô đang cố tỏ vẻ thánh thiện, cao cả với tôi à?”
Tiêu Linh nào biết chuyện mình bị Hàn Tuyết và Vương Ân hãm hại, chỉ nghĩ đến trước kia cô đi tìm Hoắc Tư Thần khiến anh lạnh nhạt với cô ta nên mới áy náy. Mặc dù chuyện đều qua rồi, nhưng thấy một vị tiểu thư biến thành bộ dạng nghèo đói khổ sở này, ai cũng không đành lòng.
“Cô nghĩ sao cũng được, tôi chỉ muốn trò chuyện thôi, cô định tiếp theo sẽ làm gì?”
“Đi khỏi nơi này, đến nơi nào đó không phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của cô nữa.” Hàn Tuyết cắn chặt răng nhìn Tiêu Linh.
“Tôi cũng không thích cô.” Tiêu Linh thành thật. “Nhưng ngẫm lại lúc trước tôi chẳng khác gì cô cả, sống rất khổ sở, nên tôi đồng cảm với cô, đó không phải thương hại, là đồng cảm.”
“Vậy rồi sao?” Hàn Tuyết liếc mắt nhìn Tiêu Linh.
“Lúc biết mình mang thai tôi đã rất sợ hãi, cô không biết gia đình tôi rất đáng sợ, họ sẽ không chấp nhận chuyện này. Nhưng tôi lại không muốn giết chính đứa con của mình, nên có chút ngu ngốc chạy đi tìm Hoắc Tư Thần.”
Tiêu Linh khép hờ mắt, nhớ lại tất cả mọi chuyện.
“Tôi còn không kịp nghĩ đến chuyện anh ta đã có vị hôn thê, anh ta có chấp nhận đứa trẻ này không, rất nhiều thứ, mãi sau đó tôi mới nghĩ đến.”
Khẽ cúi đầu, Tiêu Linh nói với Hàn Tuyết:
“Xin lỗi. Lúc đó là tôi có lỗi với cô.”
Cánh môi Hàn Tuyết run rẩy, sự tức giận giấu kín trong lòng bị khơi dậy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ trông rất đáng sợ.
Tiêu Linh lại nói:
“Tất cả đều vì tôi đã hết đường để đi, tôi chỉ nghĩ muốn có người giúp tôi chăm sóc cho đứa trẻ mà thiếu suy nghĩ, thật sự xin lỗi cô.”
Đến đây, không hiểu sao Hàn Tuyết lại bật khóc, đưa tay ôm mặt và rồi khóc nức nở như một đứa trẻ. Hành động này của cô ấy khiến Tiêu Linh không hiểu ra sao:
“Tôi nói gì sai à?”
Cô chỉ muốn hai người không còn khúc mắc nữa, nhưng sao cuối cùng lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ động chạm đến nỗi đau của Hàn Tuyết rồi?
Không ai biết bốn tháng qua Hàn Tuyết đã đau khổ thế nào, nhà bị siết nợ, mẹ cũng bị bỏ tù mấy năm, chỉ có một mình cô ta lang thang khắp nơi. Họ hàng không nhận, bạn bè tỏ vẻ không quen, cuối cùng sống như một kẻ ăn xin lạc xuống đến tận nơi khỉ ho cò gáy này. Cô ta đã chịu hết tủi nhục, để rồi khi có người cảm thông cho cô ta thì người đó lại là Tiêu Linh. Ông trời thật sự quá độc ác!