Chưa đầy năm phút, tất cả xiên que đã được làm xong và đặt lên đĩa.
Cô bé rất ngoan cầm đĩa đi tới chỗ Giang Nghĩa: “Chú ơi, xiên nướng của chú đã có rồi đây.”
“Cảm ơn cháu.”
Giang Nghĩa cầm lấy đĩa rồi ăn từng miếng một, mới ăn được vài miếng đã thấy rất ngạc nhiên.
Những xiên thịt nướng giòn tan trong miệng, mùi thơm lan tỏa khắp miệng, rồi lan ra toàn thân, cảm giác như đang tự do chạy nhảy trên thảo nguyên mênh mông.
Ngon quá, ngon quá đi!
Giang Nghĩa nói: “Ông chủ, tay nghề của ông không tệ đấy, có thể nhìn ra được tài nấu nướng của ông cũng rất tốt, chỉ là ông bán xiên que ở đây cũng không thể phát huy được tài cán của mình.”
Ông chủ mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Nuôi được gia đình là được rồi.”
Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, không nhịn được hỏi: “Cậu là binh lính ở biên giới phía tây?”
Quả nhiên là vậy, Giang Nghĩa đã đoán trúng.
“Ông có thể nhìn ra sao?”
“Khí chất trên người cậu giống hệt như một đồng đội của tôi lúc tôi còn ở biên giới phía tây. Loại khí chất nhà binh này không thể thấy được ở người thường. Đặc biệt là binh lính ở biên giới phía tây, là có một không hai đấy.”
Giang Nghĩa mỉm cười, chỉ vào cánh tay bị đứt lìa của ông ta và hỏi: “Sao lại bị đứt?”
“Kiệt sức, một chọi ba, bị chém đứt.”
“Có thể sống trong môi trường như vậy thì cũng xem như có bản lĩnh, ông tên là gì?”
“Nhiếp Tranh.”
“Có hứng thú đi theo tôi không?”
Nhiếp Tranh cúi đầu cười khẽ: “Bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không muốn đi chém giết nữa.”
Cả hai đang nói chuyện thì một chiếc xe quản lý đô thị từ xa chạy đến.
Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc đồng phục bước xuống, đừng nghĩ họ là công nhân thời vụ mà khinh thường, bọn họ nhìn trông rất quyền lực đấy.
Người đi đầu tên là Lương Dũng, là con người nham hiểm nhất mà những người bán hàng rong sợ nhất.
Lương Dũng vừa cao vừa gầy, giống y cây tre, trên mặt toàn là tàn nhang.
Anh ta ngáp một cái đi đến trước quầy hàng, xỉa tay nói: “Này, này, ông có biết đây là tuyến đường chính không hả? Bán hàng ở đây là phạm luật, mau cút khỏi đây mau.”
Nhiếp Tranh cau mày, gian hàng của ông ta cách đường hơn ba mét rồi!
Hơn nữa đây là đường dành cho người đi bộ, không phải đường chính.
“Cậu gì ơi, quầy hàng của tôi không ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác không phải sao?”
“Này, còn dám mạnh miệng có đúng không?” Lương Dũng chỉ vào những người ăn thịt xiên nướng, nói: “Những người này ăn ở chỗ của ông sẽ cản trở người khác đi lại, mau cút đi.”
Nhiếp Tranh nghiến răng, kìm chế cơn tức giận, bình tĩnh hỏi: “Vậy cậu muốn tôi chuyển đi đâu?”
“Đi chỗ nào cũng không được.”
“Chuyện này…”
Lương Dũng cầm một cây xiên nướng lên ăn mà không trả tiền. Anh ta vừa ăn vừa nói: “Tất nhiên, nếu ông thực sự yêu thích công việc của mình và muốn tiếp tục làm việc đó thì cũng không phải không thể, ông đi làm một cái giấy cấp phép bán hàng là được.”
“Ồ, tôi có.”
“Có sao không nói sớm? Lấy ra xem thử.”
Nhiếp Tranh lấy giấy cấp phép bán hàng ra đưa cho Lương Dũng, sau khi đối phương xem xong, anh ta ném nó xuống đường.
“Thứ này làm ở Cục giao thông, không được, tôi không chấp nhận.”
“Cái gì?”
“Tôi chỉ chấp nhận làm ở Cục Quản lý Đô thị của chúng tôi thôi. Tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là thu dọn đồ đạc rồi cút đi, hoặc là đến Cục Quản lý Đô thị làm giấy cấp phép.”
Nhiếp Tranh tức giận, nhưng lại không dám nói ra.
Hồi đó ông ta dũng chiến đấu trên chiến trường, nhưng bây giờ lại như cá mắc cạn bị một tên công nhân thời vụ làm khó dễ, thật sự rất đáng buồn.
Lúc này…
Giang Nghĩa cúi xuống nhặt giấy cấp phép bán hàng lên rồi phủi bụi trên đó.
“Làm giấy cấp phép bán hàng ở Cục Quản lý Đô thị và Cục Giao thông Vận tải không giống nhau sao? Tại sao phải làm một thứ đến hai lần? Đây không phải là gây thêm phiền phức cho người dân sao?”
Lương Dũng nổi giận: “Này, anh dám nghi ngờ tôi?”
“Không phải nghi ngờ mà là tò mò thôi, tại sao phải có giấy cấp phép, dựng sạp ở đây cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến người đi đường và quá gần đường chính thôi chứ đâu cần phải đăng ký giấy phép?”
“Theo tôi biết, mỗi lần làm giấy phép phải bỏ ra một khoản tiền. Anh đang muốn thực thi pháp luật hay là muốn bỏ túi riêng?”