Vừa nghe thấy giọng nói của cô, ngay lập tức Triệu Kha đã nhớ ra: “Cô là Nguyễn Hiểu! Có đúng không?”
Lúc lên TV, Nguyễn Hiểu luôn theo phong cách ngọt ngào, tóc nâu dài vừa dịu dàng, vừa đáng yêu. Lúc này tóc đã nhuộm lại về màu đen, màu môi đỏ thẫm phối với váy liền thân nhung đen dài, làm thẳng nam Triệu Kha suýt không thể nhận ra.
“Cô tới đây…?”
Nguyễn Hiểu hất cằm về phía bên phải: “Tôi tới cùng với ba.”
Nhóm đang tụ lại đều là doanh nhân giàu có, Triệu Khan ngay lập tức nhận ra: “Cô là con gái của Nguyễn Chính Đình?”
Cô nhún vai, cười tươi tắn, xinh đẹp động lòng người: “Còn anh là con trai Triệu cục trưởng.”
“Đừng, đừng, đừng.” Triệu Kha sợ nhất người khác chụp mũ cho hắn. Đang nói chuyện hăng say chợt nhớ tới nhiệm vụ Chu Tự Hành giao cho: “A, đúng rồi, cô có thấy Hạ Tập Thanh không?”
“Hạ Tập Thanh?” Nguyễn Hiểu hơi ngạc nhiên: “Anh bảo Tập Thanh quay chương trình với tôi á?”
“Đúng vậy.” Triệu Kha lại nhìn quanh một lượt: “Vừa mới nãy tôi còn nhìn thấy anh ấy, có lẽ anh ấy đến với thân phận họa sĩ. Lúc nãy anh ấu còn đang uống rượu ở khu nghỉ ngơi, có một người đàn ông mặc âu phục màu đỏ rượu đến gần, nhưng vừa quay đi quay lại đã không thấy người đâu.”
Sắc mặc Nguyễn Hiểu bỗng trở nên khó coi: “Âu phục màu đỏ rượu, người anh nói có phải chạc tuổi chúng ta đúng không?”
“Đúng rồi. Cả bữa tiệc có mình hắn là ăn mặc lòe loẹt nhất, mùi nước hoa thì nồng đến tận trời.”
Bên cạnh có một người đi qua, Nguyễn Hiểu làm bộ thân thiết vòng lấy cánh tay của Triệu Kha, nhỏ giọng nói: “Chắc anh không biết người này, anh ta là Ngụy Mân. Ở trong giới của chúng ta, danh tiếng cực kì kém.”
Mặc Triệu Kha nóng lên, còn chưa nghe rõ Nguyễn Hiểu nói cái gì, đã bị Nguyễn Hiểu dẫn tới chỗ vắng người. Còn chưa kịp vỗ về trái tim trai thẳng của mình, Nguyễn Hiểu đã buông tay ra.
“Sinh hoạt cá nhân của anh ta cực kì thác loạn, nam nữ đều ăn, còn thích bao dưỡng minh tinh với hot face mạng.”
Lúc này Triệu Kha đã nghe rõ, nhớ lại sự ân cần vừa rồi của Ngụy Mân, hắn nhíu màu: “Nhưng mà…nếu Hạ Tập Thanh không đồng ý, hắn cũng không thể làm gì nhỉ?”
“Đây mới là điều tôi lo lắng.” Biểu cảm của Nguyễn Hiểu rất nghiêm túc: “Cơ bản anh ta đều dùng vài thủ đoạn không tốt đẹp để ép buộc.”
“Đm, tôi phải nhanh chóng tìm được Hạ Tập Thanh mới được.”
“Tôi đi với anh.”
Triệu Kha là đồ thô cứng, không hề phát hiện Nguyễn Hiểu còn không hỏi mình tìm Hạ Tập Thanh làm gì, cũng chẳng hỏi vì sao Nguyễn Hiểu lại biết hắn, đã cùng Nguyễn Hiểu vòng tới vòng lui khắp biệt thự Chung gia. Đi tới đi lui thì đến một khu vườn nhỏ.
Hạ Tập Thanh vốn muốn lấy cớ hút thuốc để đuổi Ngụy Mân đi, nhưng Ngụy Mân không chịu buông tha, lấy xì gà ra xun xoe. Tuy anh cũng là phú nhị đại, nhưng vởi nguyên nhân gia đình nên rất ít khi tham dự những bữa tiệc thế này, rất nhiều còn không biết Hạ Vân Khải có một người con trai là anh.
“Tranh của cậu tôi đã từng xem rồi, vẽ rất đẹp.” Ngụy Mân chủ động đưa cho anh một ly rượu: “Tôi ngưỡng mộ nhất là người có tài hoa.”
Nghe hắn ta nói đến nói đi đều là tranh với vẽ, 80% cho rằng anh được mời đến với thân phận họa sĩ nổi tiếng trên mạng.
Hạ Tập Thanh mỉm cười, từ chối ly Cocktail màu xanh lam trong tay hắn, cũng không đáp lại.
“Hóa ra cậu không thích uống Cocktail à, đúng đấy, loại rượu này uống vào có khác gì nước đường đâu, quá nhạt nhẽo.” Hắn đặt ly rượu lên quầy, đưa điếu xì gà đến tước mặt anh: “Cái này mới mang lại hứng thú này, máy bay tư nhân vận chuyển từ Dominica đấy, thử đi.”
Đúng là người giàu không chịu một chút thiệt thòi. Hạ Tập Thanh cười nhạt, không nói lời nào. Thuốc đã được nhét thẳng vào tay, anh cũng lười đẩy ra, ngón tay kẹp lấy, tùy ý để Ngụy Mân châm thuốc. Ánh lửa cam vừa sáng lại tắt, anh nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
“Tôi nghe đạo diễn Côn nói nam hai của “Theo dõi” đã quyết định là cậu.” Ngụy Mân cười cười: “Là thế này, chắc cậu còn chưa biết, lần trước khi thảo luận về bộ phim cậu còn chưa có mặt. Lúc ấy vẫn còn giữ nhân vật nữ chính, tôi đầu tư bộ phim “Theo dõi” này…”
“Thế thì sao?” Hạ Tập Thanh nhấc mi mắt, hương xì gà quanh quẩn trong khoang não, anh biếng nhác nhả khói thuốc, sương khói làm cặp mắt đào hoa kia trở nên mông lung, quyến rũ, nhưng lại mang theo ý khinh miệt rất rõ ràng.
Ngụy Mân sửng sốt, không ngờ được anh sẽ hỏi lại như vậy: “A…Ý của tôi là, không biết sau nửa đêm nay cậu có thời gian không? Tuy tôi không am hiểu nghệ thuật lắm, nhưng lại rất thích sở hữu những đồ vật xinh đẹp. Không phải cảnh đẹp ý vui sao? Tôi muốn treo trong nhà một bức tranh, không biết đại họa sĩ Hạ có thể nể cái mặt này, cho tôi vài ý kiến được không?” Nói xong, hắn cười rộ lên, ôm lấy vai Hạ Tập Thanh: “Nếu có thể mượn tay của cậu, thì đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Nguyễn Hiểu và Triệu Kha tìm khắp biệt thự Chung gia, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng Hạ Tập Thanh ở tầng ba. Ai ngờ vừa đi đến gần đã trông thấy Ngụy Mân đang ôm bả vai Hạ Tập Thanh, nhìn từ phía sau trông rất thân mật. Triệu Kha do dự chốc lát đã bị Nguyễn Hiểu kéo ra sau cánh cửa kính màu sắc sặc sỡ phía trước sân thượng.
“Sao phải trốn làm gì?”
“Giờ nhà tôi đang giục tôi kết hôn.” Nguyễn Hiểu phồng miệng: “Nếu như bị người khác nhìn thấy tôi đi theo Ngụy Mân, có khi lại tưởng rằng tôi có ý với anh ta, rồi nhỡ may có người rảnh rỗi không có việc gì làm, tác hợp tôi với anh ta, thế là tôi sẽ xong đời.”
Hai chúng ta… Triệu Kha nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình của Nguyễn Hiểu, yết hầu nhấp nhô, cuối cùng vẫn không nói ra, quyết định làm chính sự trước: “Cái đó, trông Hạ Tập Thanh thân thiết với anh ta như vậy, sẽ không thật sự cái đó đó chứ…”
“Sẽ không đâu, Tập Thanh không phải loại người ý.” Nguyễn Hiểu cách một lớp cửa kính nhìn sáng, nhưng đúng là Hạ Tập Thanh không đẩy tên kia ra.
“Tách”, là tiếng chụp ảnh, Nguyễn Hiểu quay đầu nhìn Triệu Kha đang giơ di động: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi chụp gửi cho Hành Hành xem.”
“Vì sao phải cho cậu ấy xem?” Nguyễn Hiểu hỏi câu hỏi phát ra từ tận linh hồn.
Triệu Kha sửng sốt chốc lát: “Ừ nhỉ, vì sao ta?”
Hai người trầm mặc hai giây, sau đó đồng thời hỏi một câu: “Anh/cô đu Tự Học sao?”
Đm, đúng là người đồng đạo rồi. Nguyễn Hiểu vỗ vỗ vai Triệu Kha: “Tốt lắm, giờ chúng ta là bạn bè.”
Chuyện gì đang diễn ra đây…
Di động Triệu Kha đột nhiên rung vài cái, vừa mở ra, quả nhiên là Chu Tự Hành.
[Hành Hành: Chuyện gì thế này?] [Hành Hành: Người ôm anh ấy là ai?] [Hành Hành: Không phải mày nói với tao sẽ trông coi anh ấy sao?]Triệu Kha cũng nóng nảy, hùng hục gõ chữ trả lời.
[Kha Tử: ĐM, anh Hành, mày không thể nói như vậy. Tao không phải đang nhìn người giúp mày đây à, nhưng Hạ Tập Thanh tự đồng ý cho người ta ôm, chẳng lẽ tao còn phải xông lên tách người ra, rồi mắng tên kia là: “Tránh ra, đây là người của anh em tao.” à. Mà hơn nữa, Hạ Tập Thanh là gì của mày đâu.]Chu Tự Hành ở bên kia điện thoại nhận được một chuỗi tin nhắn dài, sửng sốt một lúc lâu.
Đúng thế, Hạ Tập Thanh là gì của cậu đâu chứ.
Anh chấp nhận để người khác ôm thì cậu có thể làm gì bây giờ. Đừng nói Triệu Kha, ngay cả cậu nếu ở đó, cũng không thể nói với tên kia rằng, đây là người của tôi.
Thấy Chu Tự Hành mãi không trả lời lại, Triệu Kha hơi luống cuống, cảm thấy mình nói khó nghe quá rồi. Nhưng hắn cũng thật sự không hiểu, Hạ Tập Thanh đã là người lớn như vậy rồi, Chu Tự Hành còn khẩn trương cái gì.
Đầu óc hỗn độn bỗng lóe sáng.
Fuck.
Fuck Fuck.
Hắn ngơ ngác nhìn về phía Nguyễn Hiểu.
“Cô nói xem, chúng ta không phải đã đu trúng hàng real chứ?”
***
Hút một điếu xì gà mà cả dạ dày ghê tởm.
Hoặc có lẽ do người trước mắt quá ghê tởm. Hạ Tập Thanh thật sự không chịu nổi nữa, một tay xốc Ngụy Mân lên, tay kia cắm điếu xì gà hút dở vào ly Cocktail màu lam, lạnh lùng nói.
“Mày mời không nổi tao đâu.”
Biểu cảm trên mặt Ngụy Man biến đổi, thấy Hạ Tập Thanh không biết thức thời thì lửa giận bùng lên, nhưng gương mặt này thật sự rất hợp gu của hắn. Lần trước ở trước phòng Vân Thủy mới nhìn thoáng qua mà đã nhớ thương rất lâu, không ngờ lần này lại gặp được, tất nhiên hắn sẽ không buông tha.
Đầu lưỡi đá lên khoang miệng, Ngụy Mân chỉnh sửa lại cổ áo âu phục: “Họa sĩ Hạ, cậu ra ngoài khi hỏi thăm đi, Ngụy Mân tôi ở Bắc Kinh này có địa vị gì. Bao nhiều người cầu xin mà ngay cả cái liếc mắt tôi còn không cho. Tôi tâng bốc cậu như vậy, là vì muốn kết bạn với cậu, cậu cũng đừng giở cái thói đáng tởm của đám nghệ thuật gia của các người ra với tôi, đúng là nực cười.”
Khóe miệng Hạ Tập Thanh nhếch lên, cười lạnh.
“Kết bạn?”
Sắc mặt của anh đã hoàn toàn lạnh lẽo.
“Mày cũng xứng?”
Nói xong, Hạ Tập Thanh xoay người đi ra khỏi sân thượng.
Thấy Hạ Tập Thanh sắp đi tới, Triệu Kha sợ bị lộ tẩy, nhưng Nguyễn Hiểu lại khá bình tĩnh, túm lấy áo khoác của Triệu Kha xoay nửa vòng, làm hắn đưa lưng về phía Hạ Tập Thanh, còn chính mình thì được Triệu Kha che lấp, ngụy trang thành một đôi tình nhân đang ôm nhau.
“Chúng ta cùng xuống chứ?” Nguyễn Hiểu buông tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Tập Thanh, không nghe thấy Triệu Kha đáp lại. Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Kha đang ngốc nghếch nhìn mình.
“Này.”
“Đi, đi ngay thôi, người trước ngã xuống sẽ lại có người sau tiếp bước, ngựa không thể dừng vó, cứ thế mà đi.” Triệu Kha hoảng hốt liền bắt đầu nói nhảm, làm Nguyễn Hiểu bật cười: “Còn rất có tài nha, đi thôi.”
Hạ Tập Thanh ghê tởm mãi không thôi, lúc xuống cầu thang đầu óc anh choáng váng. Vừa rồi hình như anh đã nhìn thấy Nguyễn Hiểu, cô ấy luôn đi cùng thiếu niên nhìn trộm anh lúc nãy. Cũng không biết có việc gì, anh vốn định chào hỏi một câu, nhưng thấy cô rõ ràng đang trốn tránh mình, nên Hạ Tập Thanh cũng theo cái bậc thang này bước xuống, miễn cho phải bối rối. Thầm nghĩ nên vào nhà vệ sinh một lát, rồi quay lại giả bộ ngẫu nhiên gặp được cô rồi chào một tiếng, sau đó là có thể về thẳng nhà rồi.
Bữa tiệc tối nay đúng là nhàm chán cực độ, làm bẩn cả tinh thần nghệ thuật.