Gương mặt tuấn lãng của Đông Hoàng mang theo tà khí nhè nhẹ, khóe miệng cong lên tạo thành độ cong mê hoặc, đại lưỡi ôm lấy thứ phấn nộn kia, thỉnh thoảng đánh vòng, liếm, mút, vừa mới sinh xong hài tử, thân mình thập phần mẫn cảm, bị Đông Hoàng nhất lộng, tự nhiên nổi lên phản ứng, khả cái chỗ kia vừa trải qua một lần xé rách, kia kêu Trầm Lăng hắn sao có thể làm? Đau mang theo ngứa, băng hỏa lưỡng trọng thiên, cùng lúc sinh sôi làm Trầm Lăng nhanh muốn khóc
Thứ giữa hai chân như cứng lên, tích ra bạch trọc. Phát ra tiếng nức nở yếu ớt “Ô, ô! Đau, ngứa……”
Đông Hoàng tỉnh táo lại, nhìn Trầm Lăng cuốn lui thân mình, ngón chân cong lại, hai má tuấn mỹ tái nhợt không mang theo một tia huyết sắc, trong mắt tràn đầy thủy quang mong manh, thấy vậy, Đông Hoàng liền hận không thể tự cho bản thân mấy cái tát
Tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Lăng, đem bảo bảo ham ngủ đặt ở bên sườn, có Bác Nhã cùng Allen và vài giống đực canh giữ bên ngoài, Ốc mã không có khả năng sẽ lao tới, phỏng chừng là đã bị bọn họ tóm được
Bàn tay mang theo lớp chai, nhẹ nhàng du tẩu trên người Trầm Lăng, thư hoãn cơn đau của Trầm Lăng, đôi môi dài ấm áp hôn lên cổ Trầm Lăng, một tay phủ lên, an ủi thứ đang đứng thẳng giữa hai chân, nhẹ nhàng lộng vài cái “Lăng, thả lỏng đi, là ta! Ta là Đông Hoàng!” Cúi đầu dịu dàng lên tiếng, trấn an cảm xúc bất an của Trầm Lăng, cỗ dục hỏa này nếu không phát tiết ra, đối với thân thể lăng sẽ không tốt, chỗ giữa hai chân nghẹn trướng đau, ôn nhu thay Trầm Lăng thư giải
“Ân ! Nhanh lên.”
Hai điểm hồng nhạt trước ngực nổi lên, nhìn giống như trái nho chín tới, ở dưới ánh mắt nóng rực của Đông Hoàng dần dần tản ra một màu sắc sáng bóng diễm lệ, Trầm Lăng kìm lòng không đậu khẽ rên thành tiếng, chỉ cảm thấy thân mình ngứa ngáy, giống như con thuyền đang trôi, không muốn ngừng lại
“Thực thoải mái sao? Đã ướt thành như vậy!” ngón tay thon dài không ngừng động đậy, thỉnh thoảng động đến dũng đạo mềm ướt kia, Trầm Lăng không khỏi nhíu mày, khó chịu giãy dụa thân mình, lắc đầu khát cầu đem thân mình dấn lại gần, Đông Hoàng cúi đầu ngậm lấy thực quả đang khẽ run kia, không kiêng nể gì liếm, Trầm Lăng mở to mắt, mồ hôi theo gương mặt tích lạc, không tự chủ được vặn vẹo thân mình, theo bản năng đón ý hùa theo Đông Hoàng
“Nhanh lên, ta nghĩ muốn.”
“Ha ha….. không hổ là Lăng, luôn luôn thành thực như vậy.” Đôi mắt trong trẻo của Đông Hoàng lóe lên khát vọng mãnh liệt, ngón tay vận động với tần suất càng lúc càng nhanh. Động tác của y làm cho Trầm Lăng giống như ở trong biển lửa, chỉ còn lại không ngừng thở dốc
Đông Hoàng khẽ cắn thực quả đã sưng đỏ, đem Trầm Lăng lại gần trước hai chân, xốc lên da thú của bản thân, lộ ra cự vật dữ tợn, để lên thứ gì đó của Trầm Lăng, Trầm Lăng thấy vậy liền mạnh mẽ hít một hơi, ẩn ẩn cảm giác được hạ phúc của mình bốc lên một trận lửa nóng
Đầu lưỡi thô ráp không ngừng gây kích thích, bàn tay to tràn ngập dục vọng phủ lên mỗi tấc da thịt của Trầm Lăng, Trầm Lăng chỉ có thể bị động nhận lấy xâm lược cuồng nhiệt của Đông Hoàng, tùy ý y công thành đoạt lấy…..
“Đông Hoàng, thân mình Lăng hiện tại không hợp với ***,”
Thân ảnh cao to của Bác Nhã, từ ngoài sơn động chậm rãi đi vào, ánh mắt như lửa nóng nhìn hai người kia dán cùng một chỗ, tầm mắt liền đi tới đem bảo bảo ở bên cạnh ôm lấy
Đông Hoàng gật đầu “Lăng, muốn, đợi lát nữa là được! Ân a!……” vừa muốn nói gì, Trầm Lăng ở phía sau liền tóm lấy dục vọng sắp bùng nổ của Đông Hoàng, đáy mắt lẻn lên phẫn hận, cái gì kêu là hắn muốn, nếu không phải Đông Hoàng lộng, lộng hắn sẽ có phản ứng sao? Từ lúc rơi vào thời không này, hắn khi nòa thiếu bị mấy tên này tàn phá sao?
“Mau chút, Ốc Mã bên kia đã xử lý, bất quá Hắc Hổ tộc chung quy vẫn là thứ độc hại, tin tức Lăng gặp chuyện không may rơi vào tay họ, mấy người kia cũng nhanh về thôi, các người nhanh chút, Huyền Minh phỏng chừng cũng sắp tới rồi” Nói xong, vội vàng đi ra ngoài, lo lắng nếu như y còn tiếp tục ngốc ở đây, thì bản thân chắc chắn sẽ hóa thành sói, nhảy lên người Trầm Lăng, nảy sinh thú tính
“Lăng không có việc gì đi!”
Huyền Minh vọi vàng chạy tới, mồ hôi trên trán còn chưa có ngừng, nhìn Trầm Lăng nặng nề ngủ trong lòng Đông Hoàng, lo lắng mở miệng, Đông Hoàng lắc đầu “Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi” Bị Ốc Mã mang đi, lại còn sinh hạ bảo bảo, vừa rồi lại còn phát tiết một hồi, có thể không mệt sao? Vuốt sợi tóc rơi trên trán, đoàn người rất nhanh chạy về trong tộc
Về phần kết cục của Ốc Mã ai cũng chưa mở miệng hỏi, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Bác Nhã, tràn đầy lệ khí như thế kia sẽ không khó nghĩ kết cục của Ốc Mã là gì, lúc trước bọn họ cũng đã theo dấu vết mà Ốc Mã để lại đuổi theo, kế sách của Ốc Mã thực không tệ
Khả gã lại tính sai một chuyện, bọn họ lúc trước đều đã ở trên người Trầm Lăng lưu lại dấu vết, trừ phi gã không mang Lăng theo, nếu không gã không có khả năng tránh khỏi sự truy tìm của họ, lúc gã ở trong sơn động ép buộc Lăng, bọn họ bên ngoài nghe thấy nhất thanh nhị sở, Long Ưng mang thù rất sâu, Ốc Mã dám đánh chủ ý lên Lăng, thì phải có dũng khí gánh chịu hậu quả khi bị phát hiện
Bọn họ không phải thiện nam tín nữ gì, nhược nhục cường thực, nên chết sẽ phải chết! Tuy không có liên lụy tới toàn bộ Hắc Hổ tộc, bất quá, Hắc hổ tộc sau này có thể sinh tồn hay không, vậy rất khó nói
Không có giống đực cường đại bảo hộ cho tộc, như thế nào có khả năng sinh tồn ở đại lục nguy hiểm này? Vốn chuyện của Ốc Khắc ở Ám Dạ tộc, đã khiến họ thập phần bất mãn, lần này lại dám hạ độc thủ với Lăng, vậy đừng trách họ thủ đoạn độc ác vô tình
————–
Mơ hồ bò lên giường, mông mông lung lung hướng tới chỗ WC, xoa ánh mắt mệt mỏi, Trầm Lăng có chút kinh ngạc thắt lưng hắn như thế nào lại đau như vậy, giống như bị bánh xe cán qua, nghi hoặc trong nháy mắt ‘Bính!’ trực tiếp đụng vào cửa gỗ
Huyền Minh lập tức cúi đầu, làm bộ cái gì cũng không thấy. Những người khác lần lượt xoay người, thỉnh thoảng đi qua vỗ vỗ bả vai, không khó nhìn ra đáy lòng mấy người kia đến tột cùng đang nghĩ cái gì?
Trầm Lăng mỗi lần tỉnh ngủ, đều có thói quen không tốt, thói quen đi tìm WC, nhưng dị thời không này không thể so với Địa cầu trước kia, cửa rất cao, hơn nữa lại không lớn, nên trong nhà gỗ mỗi lần đều trình diễn một màn như thế
‘Tê!’ đau quá, Trầm Lăng hô đau mạnh mẽ tỉnh lại, nhìn trong phòng mấy người đang ngồi ung dung ngay ngắn, Trầm Lăng lần này gặp chuyện không may, Huyền Hàn cùng Thác Bạt đều chạy về đây, mấy ngày nay thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Trầm Lăng, e sợ Trầm Lăng một cái không vừa ý liền chạy ra khỏi tộc. Co rút khóe miệng nhìn chằm chằm mấy người, lạnh lùng nói “Còn muốn cười?”
Thấy gương mặt tức giận của Trầm Lăng, mấy người nhanh chóng lắc đầu, Huyền Minh ôm bảo bảo, mê man ngẩng đầu “Lăng, làm sao vậy? Tỉnh, đã đói bụng sao?” vẻ mặt hiền thê lương mẫu, làm cho Trầm Lăng thập phần hưởng thụ, đi lên trước ôm lấy Huyền Minh, chính là vang dội hôn môi một cái, quả nhiên vẫn là Huyền Minh tối tri kỷ
“Đói bụng!”
Ôm chầm lấy bảo bảo cùng thân mình Huyền Minh, cúi đầu, rồi ngồi xuống. Mấy người kia trợn tròn mắt, nghẹn họng trân trối nhìn Huyền Minh không biết xấu hổ, thầm hận thất sách! Khó trách Huyền Minh vừa mới vào cửa, liền ôm lấy bảo bảo, nguyên lai là tính tới việc Trầm Lăng sắp tỉnh, Huyền Hàn run rẩy khóe miệng, không dám tin nhìn Huyền Minh, người này thực sự là đệ đệ thiện lương chính trực mà y nhận thức từ lâu? Hay nói giỡn đi! Đông Hoàng ngồi một bên cũng thiếu chút nữa ngã xuống, y cũng Huyền Minh ở chung lâu nhất, cũng không dự đoán được Huyền Minh nguyên lai lại có tính tình phúc hắc như vậy
Liếc mắt nhìn mọi người, oa trong lòng Huyền Minh “Đông Hoàng ta đói, Bác Nhã ra sau nhà cho mấy con thú nuôi ăn? Huyền Hàn, Thác Bạt không phải nói trong tộc còn có chuyện chưa xử lý xong sao? Như thế nào còn chưa có đi? ”
Hừ, dám xem hắn diễn sao, xem ta không ép tử các người. Vừa nghe khẩu khí của Trầm Lăng, thân mình mấy người xoát xoát cứng ngắc, những kẻ bị điểm danh lần lượt đứng dậy, Huyền Hàn ho nhẹ vài tiếng “Ta đi giúp Đông Hoàng chuẩn bị thức ăn.”
Thác Bạt thấy Huyền Hàn đi ra ngoài, lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh Bác Nhã, nói “ta cùng Bác Nhã đi xem lũ dã thú dưỡng sau nhà, sắp tới mùa dã thú phát tình rồi, cũng không thể nhiễu loạn” Nói xong, tóm lấy bả vai Bác Nhã, một trước một sau đi ra khỏi nhà gỗ
Klose từ bên ngoài đi vào, nghi hoặc nhìn mấy cái mặt thối thối kia, buông cái gì đó trong tay ra, rất nhanh đi tới trước mặt Trầm Lăng tiếp nhận thú bảo bảo, không biết vì nguyên nhân gì, hình dáng bảo bảo cũng không hoàn toàn là hình người, ở phía sau, trên mông lại có nhiều hơn một cái đuôi, khi mới sinh ra liền quấn quanh thắt lưng, Trầm Lăng cũng không phát hiện, sau khi trở về tộc, cởi bỏ da thú trên người bảo bảo mới phát hiện có thêm cái đuôi này
Đối với chuyện này, Đông Hoàng cũng cảm thấy kinh ngạc, phỏng chừng là biến hóa không hoàn toàn
Bảo bảo nhanh như chớp mở to ánh mắt, xem xét Klose trước mắt, cái đuôi nhanh chóng cuốn lấy cánh tay Klose, cái đuôi dài nhỏ được bao phủ bởi một tầng vảy tím, không cứng rắn, lại thập phần mềm mại. Cảm giác lành lạnh quấn quít lấy người không thể bỏ qua, lại còn cảm thấy rất thoải mái
Mỗi lần thấy một màn như vậy, Trầm Lăng liền nhịn không được kháp kháp hai má bảo bảo, cười nói “Tiểu hầu tử!”
“Lăng, họ sao vậy, sắc mặt đều hảo thối!’ Klose nghi hoặc nhìn Trầm Lăng, Huyền Minh tựa đầu lên vai Trầm Lăng, không có ý đứng lên
Vuốt vuốt tóc “ai biết, đại khái tối hôm qua ngủ không đủ, cũng có khả năng ăn đồ hư, loại sự tình này ai biết được?” Không sao cả nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, khi hắn mới rời giường cái chuyện kia không thể khống chế, bất quá bọn họ sao! Không giống vậy, dám chê cười hắn à, không cho phép lên giường hắn nữa
“Nga! Đúng rồi, hạt kê vàng ngươi nói lần trước, trong tộc có người tìm được, bất quá không nhiều lắm.”
“Ở đâu? Lấy về được không?”
“Đã lấy về, trồng ở vùng có nước phía Tây bộ tộc, trồng thành hình tròn, bất quá có vẻ như không thể lớn lên? Số lượng cũng không nhiều.” Klose buồn bã lắc đầu, thứ kia quá nhỏ, như thế nào đủ ăn! Bất quá hương vị kia quả thực ngon
“Trước đừng ăn, lưu lại làm mầm, đưa cho Giản giữ, xem chúng ta có thể trồng được hay không?”
“Được, ta đi tìm Giản nói chuyện.”
“Đúng rồi, Klose ngươi bảo Giản tới đây một chuyến, ta phát hiện một ít thứ, cần y xác nhận một chút! Nhớ rõ gọi cả Tát Mông tới nữa.” Khóe miệng gợi lên đường cong quỷ dị, bộ dáng tính kế kia làm cho Klose không tự chủ được rùng mình, nhìn không nổi thay Giản cầu nguyện, mỗi lần Lăng có cái biểu tình này, tuyệt đối là không có hảo tâm
Rất nhanh đứng dậy, đem bảo bảo đặt vào tay Trầm Lăng xấu bụng, nhanh chóng rời đi, một bên phất tay, một bên đáp lời “Ta đi thông tri y, không chậm trễ các ngươi nữa…. ” Gương mặt bỡn cợt, ý tứ kia giống như muốn nói cho dù ngươi không nói ta cũng hiểu được
“Ngươi gọi Giản tới để làm gì?” Huyền Minh nghi hoặc nhìn Trầm Lăng, từ sau lần đó Giản vẫn rất kị Trầm Lăng, bất quá quan hệ cùng Tát Mông thực tiến bộ không ít, tất cả mọi người trong tộc đều vui vẻ coi diễn
Theo cách nói của Trầm Lăng, là vì giúp cho bộ tộc sinh sôi nảy nở, nên cho dù Giản trốn tới đâu, cũng sẽ có thú nhân báo cho Trầm Lăng biết chỗ Giản trốn, cũng may hứng thú của Trầm Lăng tới cũng nhanh, mà đi cũng mau, không cần luôn phải ngồi bên xem Giản cùng Tát Mông làm chuyện quan trọng
“Thương lượng một chuyện.” Vuốt cái đuôi của bảo bảo, bảo bảo giống như cảm thấy thập phần thoải mái, híp mắt cười nhìn Trầm Lăng, nắm tay nhỏ bé lắc càng nhanh, cái miệng mở ra thỉnh thoảng nói ra vài câu y y nha nha, rất là khả ái “Đúng a! Tên của bảo bảo còn chưa có đặt! Đông Hoàng sao không nhắc ta một tiếng”
Huyền Minh lắc đầu nói “Không phải Đông Hoàng không nhắc tới, mà tên của bảo bảo, phải chờ sau lễ rửa tội dũng giả mới được phụ thân đặt tên” Nhẹ giọng giải thích cho Trầm Lăng, một tay chạm nhẹ lên bụng Trầm Lăng, không biết chỗ này đã dựng dục con nối dòng của y chưa?
“Lễ rửa tội dũng giả là cái gì? Đông Hoàng các người sao chưa từng nói qua.” Sắc mặt căng thẳng, Trầm Lăng nghiêm túc nhìn Huyền Minh, tựa hồ cái lễ rửa tội dũng giả này cực không đơn giản, bằng không vì sao bọn họ đều dấu không nói
“Chuyện này vẫn để Đông Hoàng giải thích cho ngươi đi! Ta nhất thời cũng không thể nói rõ, qua ba ngày nữa lễ rửa tội dũng giả của bảo bảo sẽ tiến hành, mọi người đều đã chuẩn bị rồi.” Huyền Minh cương thân mình, sắc mặt hơi hơi mất tự nhiên, lẩm bẩm chính mình lắm miệng, việc này rõ ràng Đông Hoàng đã nhắc nhở y, bảo y không cần phải nói cho Trầm Lăng biết miễn cho hắn phải lo lắng, y lại nhất thời nhanh miệng, đem chuyện này, nhìn vẻ mặt âm trầm của Trầm Lăng, Huyền Minh không khỏi âm thầm cầu nguyện, đợi lát nữa Đông Hoàng sẽ rất thảm!
Vuốt miệng, hừ lạnh mấy tiếng.
“Đông Hoàng bảo các ngươi gạt ta phải không? lễ rửa tội dũng giả rất nguy hiểm sao?” Trầm Lăng dương ra biểu tình nghi hoặc, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, biểu tình lộ ra chút bất mãn