Cái kia một mảnh toàn thân khôi giáp đen tuyền trên đường cái dạo bước…hình ảnh kia kém một chút đã đem nàng cùng mẫu thân non nớt trái tim, hù dọa cho nhảy đi ra bên ngoài!
Không chỉ là nàng, cho dù là Tuyên Thành, Ngô Cương cùng Tiêu Nại mấy người tự nhận đã có chuẩn bị từ trước cũng bị kinh dị đến không nhẹ.
Bọn hắn không ngờ thành chủ đại nhân hôm qua mới nói đến tăng cường quân bị, nhưng hành động lại dứt khoát cùng mạnh mẽ đến như vậy.
Số lượng quân đội trực tiếp lật ra gấp hơn hai lần…mà lại tất cả còn là cường lực nhất Hắc Lân thiết kỵ cái này binh chủng.
Thành trấn bên trong hiện tại có đến hai mươi chi tiểu đội Hắc Lân thiết kỵ tuần tra mọi ngõ ngách đường phố…bên ngoài thì có năm mươi chi tiểu đội liên tục tuần tra cùng thanh lý ma thú.
Lại thêm một trăm Hắc Lân cung thủ, ngày đêm tại tháp cung cao vút bên trong canh gác.
Hắc Lân thành hiện tại tựa như một đạo thùng sắt chiến lũy, làm cho các lĩnh dân cũng có chút không kịp chuẩn bị.
“…”
Nguyệt Tình trên tay động tác không chậm, nàng hơi mỉm cười nói “Thành chủ đại nhân làm việc luôn quyết đoán cùng lộ ra chắc chắn…thêm nhiều như vậy quân đội là chuyện bình thường!”
Nàng đối với Nham Kiều chính là ở vào sùng bái tuyệt đối trạng thái…cho nên trong mắt của nàng chuyện này cũng không tính là gì!
Cho dù hiện tại, Nham Kiều đột nhiên đem hẳn một vạn Hắc Lân thiết kỵ cho xuất động cùng một lúc…cài này Nguyệt Tình thiếu phụ cũng không có quá lớn bất ngờ.
“Nguyệt tỷ…ta nhìn thấy thông cáo bên trên có nói, thành trấn chúng ta sắp bắt tay vào thu hoạch tại Tây thành nơi đó khoai tây nha!”
“Chúng ta tương lai…sẽ lại có thêm thật nhiều lương thực dự trữ rồi!”
Tiểu Sương đột nhiên nhớ đến chuyện vui vẻ, thanh âm vô cùng hưng phấn mà hô.
Tại nơi đây tuy không còn phải lo cái ăn cùng cái mặc…nhưng nội tâm của nàng cùng phần lớn các lĩnh dân khác cũng không có thay đổi qua, luôn đối với lương thực lộ ra khát khao cùng hướng tới.
Đó là quá khứ thời gian dài đói khát cùng nghèo túng, mang đến bài học kinh nghiệm xương máu.
Chỉ có dự trữ thật nhiều lương thực ở trong nhà, như vậy các lĩnh dân mới có thể an tâm chìm vào mộng đẹp.
Nguyệt Tình nhẹ nhỏm đẩy lấy xe gỗ hướng về nhà kho phương hướng mà đi, bên cạnh vừa cười mắng “Phủ thành chủ sẽ không quên phần của các ngươi…đừng có khẩn trương đến như vậy rồi!”
Tiểu Sương ở bên cạnh phụ giúp Nguyệt Tình đẩy lấy một xe cỏ khô, một bên thè lưỡi mà chê cười nói nhỏ.
“Muội chỉ là có chút hưng phấn mà thôi…thành chủ đại nhân đương nhiên công bình với mọi người, nào có ý tứ dám nghi ngờ ngài ấy cơ chứ?”
“…”
Một mỹ lệ thiếu phụ cùng một non nớt đáng yêu thiếu nữ…hai người một bên vui vẻ trò chuyện cùng với nhau, một bên rất chăm chỉ làm lấy công việc hằng ngày của riêng mình.
Khung cảnh như vậy…lộ ra bình yên đến mức lạ thường, nhất là dưới ánh nắng dịu nhẹ cùng ấm áp của buổi sáng càng là như vậy.
Nơi xa bình nguyên thỉnh thoảng truyền đến ma thú trước khi chết thê thảm tiếng gào thét…tất cả tựa như không chút ảnh hưởng đến Hắc Lân thành xung quanh các lĩnh dân cuộc sống.
Bởi vì bọn hắn rất tin tưởng…vị kia vĩ đại thành chủ đại nhân, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ một con ma thú nào làm ảnh hướng đến Hắc Lân thành yên bình sinh hoạt.
…
Chu Nhân một đoàn người, thời gian này liên tục tiến vào sâm lâm xung quanh Hắc Lân thành mà tìm kiếm lấy trân quý tài nguyên.
Ban đêm lại nhanh chóng quay về thành nội, cảm thụ an toàn mà an tâm ngủ một giấc.
Thu hoạch của bọn hắn đều bán lại cho phủ thành chủ, thu lấy kim tệ cùng lương thực rất là phong phú…làm cho bọn hắn một nhóm mạo hiểm giả có chút không biết mệt mỏi mà làm việc lấy.
Nhất là từ phủ thành chủ nơi đó, cầu mà mua đến một chút tinh xảo trang bị cùng sắc bén vũ khí…cái này thật sự làm cho Chu Nhân một đoàn người kích động đến mức ngir không được vài ngày.
Lúc này bọn hắn vừa mới trãi qua một đêm tại ngoại giới ngủ lại…sáng hôm nay mới kịp thời quay lại thành trấn bên trong.
Nhưng khi nhìn xem mới đến một nhóm rất đông lĩnh dân…cùng số lượng tăng lên không ít Hắc Lân thiết kỵ.
Chu Nhân cùng Tôn Hiệp một nhóm người lập tức đờ đẫn…trừng mắt mà ngây người đứng tại cổng thành nơi đó.
“Lão ca…số lượng quân đội của Hắc Lân thành…hình như lại tăng lên không ít thì phải?!”
Chu Nhân khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn vội níu kéo lấy vừa đi ngang qua một tên trung niên lĩnh dân…rất khách khí mà cười nói.
“Nào là tăng lên một chút…các ngươi còn không nhìn thấy toàn bộ đó thôi!”
“Thành chủ đại nhân vừa điều động từ quân doanh nơi đó, xuất đi ra thêm ba trăm Hắc Lân quân nha!”
Lĩnh dân này cũng nhận ra được Chu Nhân một nhóm người, cho nên rất bình thản mà giải thích lấy.