“Nhưng tỷ không thể làm thế đúng không? Vậy thì tức giận có ích gì. Chi bằng cứ giống như muội, làm một phi tử sống an nhàn, vô lo vô nghĩ. Càng thảnh thơi biết bao.”
Lan phi nhíu mày nhìn Hoà phi. Tình hình này mà vẫn còn vui vẻ ngồi đan len được.
“Muội đan cho ai thế? Nếu là bệ hạ thì không cần đâu. Người thích quà tặng của tên hồ ly đó hơn là muội đấy.”
Hoà phi đỏ mặt đáp:
“Muội đan cho vui thôi.”
Đan cho vui thì việc gì phải đỏ mặt. Rõ ràng là đan cho hoàng thượng. Lan phi bĩu môi quay đi. Cô ta thích đan thì cứ làm đi, dù sao hoàng thượng cũng sẽ không nhận.
Công chúa Uyển Dư vốn là người của Vân Quốc đến nơi này hoà thân. Tính tình hiền dịu, nhu nhược, ai nói gì, bắt nạt hay nói xấu mình cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Lan phi cực ghét kiểu người như thế, nhưng vì nghĩ cô ta dù sao cũng giống mình, cũng bị hoàng thượng bỏ mặc suốt ba năm. Lâu dần tiếp xúc Lan phi cũng dần quen, không cảm thấy khó chịu giống như lúc trước nữa.
Đột nhiên Hoà phi che miệng ho khụ khụ.
“Sao thế?”
“Không sao đâu, tỷ tỷ. Có lẽ do ở bên ngoài hơi lâu nên muội bị nhiễm phong hàn nhẹ. Nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi.”
“À, trời hôm nay đúng là hơi lạnh.”
“Vậy muội xin phép đi trước nhé!”
Hoà phi vẫn còn che miệng thi thoảng lại ho nhẹ, cho đến khi khuất dạng. Lan phi nhìn theo tự hỏi không biết sức khoẻ của Hoà phi yếu như vậy từ lúc nào. Chẳng qua chỉ ngồi ở ngoài có một lúc mà cũng nhiễm phong hàn được.
Sau khi đảm bảo Lan phi không còn trông thấy mình nữa thì Uyển Dư ngừng ho. Gương mặt trở nên lạnh lùng, sắc sảo khác hẳn ban đầu.
“Hắn ta hiện tại đang làm gì?” Uyển Dư hỏi thị nữ thân tín của mình.
“Chỉ đang dạo chơi trong cung của mình thôi ạ.”
Tin đồn xấu về mình lan ra trong cung như thế nhưng hắn ta một chút cũng không có hành động gì. Phải người khác thì đã nóng lòng tìm cách thanh minh rồi. Mà thông thường càng thanh minh thì sẽ càng làm rối lên, càng khiến danh tiếng của bản thân thêm xấu đi. Rõ ràng xuất thân chỉ là một thường dân, tại sao mấy thủ đoạn trong cung cấm này lại có thể xử lý tốt như vậy.
“Thứ kia phụ vương ta nói thế nào?”
“Nương nương, bệ hạ nói khoảng một tuần nữa sẽ có.”
Đã từng là một công chúa cao quý của Vân Quốc, gả đến Vạn Lịch hoà thân, ngoài các danh phi tử của hoàng đế thì chẳng có cái gì. Ngoài trừ đêm động phòng ra thì hoàng thượng chẳng thèm động vào người mình. Thậm chí đêm hôm đó cũng chẳng làm đến nơi đến chốn nên dù Uyển Dư có cố gắng thế nào cũng không thể mang thai. Bây giờ lại mọc ra thêm một kẻ cản đường vô cùng phiền phức. Làm sao có thể không khó chịu, không tức giận cho được.
Lần này Uyển Dư muốn dứt khoát hơn. Hoà phi không chỉ muốn tiêu diệt hồ ly kia mà còn phải cùng lúc có được trái t của hoàng đế. Nếu đã dùng cách bình thường không được thì dùng thứ kia vậy.
…***…
Chỉ mới học đến giữa buổi, trong lúc Đại học sĩ Hạ Lan Du cho tất cả học trò của mình nghỉ ngơi, Phi Diên đã kéo theo Thanh Trúc lén lút chạy một mạch ra khỏi lớp học, đi thật xa.
“Ngươi kéo ta đi đâu đấy? Chạy xa vậy có biết đường không? Bị lạc thì sao?”
“Không sợ lạc. Không phải còn có ngươi à?”
Thanh Trúc tức giận, không hiểu tên nhóc này định giở trò gì. Cả hai đi càng lúc càng xa, nếu bây giờ không trở lại lớp ngay sợ sẽ trễ giờ học mất.
“Hoàng tử, quay về đi! Không đi thêm được nữa đâu.”
Phi Diên ngạc nhiên quay lại hỏi:
“Hả? Ngươi không nhớ đường về rồi?”
“Dĩ nhiên không phải. Chỗ này ta biết. Nhưng chúng ta đã chạy xa quá rồi. Mau quay về đi, kẻo không kịp giờ học mất.”
“Không kịp thì không kịp. Ta vốn muốn trốn học mà.”
“Ngươi…” Thanh Trúc giận dữ: “Mới đi học ngày đầu mà đã muốn trốn học rồi. Hạ sư phụ mà biết sẽ bị phạt nặng đó. Mau quay về đi!”
“Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của ngươi là đủ biết trước giờ chưa từng trốn học rồi. Ngươi hốt hoảng cái gì. Ngươi học giỏi như vậy, có vắng một buổi cũng chẳng yếu đi được đâu.”
“Ta không thèm nói với ngươi. Ngươi không về thì ta về.”
Nói xong Thanh Trúc định quay đầu trở về. Phi Diên giả vờ kêu than:
“Nhưng mà ta không biết đường a. Cha ta đã giao ta cho ngươi, bảo ngươi chỉ cho ta học. Giờ ngươi bỏ mặc ta ở đây tự về một mình khiến ta bị lạc đường. Nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra…”
“Vậy thì theo ta cùng về. Nói nhiều làm gì.” Thanh Trúc nắm tay Phi Diên kéo đi, nhưng cậu ta lôi không được. Phi Diên chỉ thấp hơn cậu ta một chút, sao lại khoẻ thế. Đứng im như tượng, không chút nhúc nhích.
“Ta chưa muốn về. Ta muốn đi chơi cơ.”
“Ngươi… Tức chết ta!”
Phi Diên mỉm cười, nháy mắt nói:
“Thôi nào, học trò ngoan. Dù sao cũng đã lỡ trốn rồi thì trốn luôn đi. Ta dẫn ngươi đi chơi trò hay.”
* Diên nhi a, con đừng có dạy hư người ta.