Hắn thuận miệng hỏi: “Có kẹo không?”
“Có đây.” Cố Hành Nguyên gật đầu, lục trong túi áo hộp kẹo ngậm đưa qua.
Hắn nhìn Trần Thước chằm chằm, như đã phát hiện ra điều gì đó.
Suy cho cùng, ngoài Lạc Yên thì chỉ có Cố Hành Nguyên là hiểu Trần Thước nhất.
Trần Thước cố tình phớt lờ ánh mắt thăm dò của Cố Hành Nguyên, bình tĩnh đổ kẹo cho vào miệng.
Tống An An ôm tay Cố Hành Nguyên, từ nãy đến giờ đều yên tĩnh lắng nghe hai người con trai nói chuyện.
Cô ló đầu qua, vẫy tay chào Trần Thước: “Hi Trần Thước.”
Hắn cũng gật đầu như một cách đáp lại.
Nắng vàng rải khắp sân trường, mùi hoa mận thơm ngọt từ bên trường Thành An bay sang.
Bầu trời xanh thẫm, ba người Trần Thước vừa đi vừa tán gẫu.
Tống An An tò mò hỏi: “Trần Thước, Yên Yên đâu?”
Trong miệng Trần Thước ngậm kẹo chanh: “Hôm nay cậu ấy đến sớm để bù bài.”
“Bù bài?” Cố Hành Nguyên và Tống An An đồng thanh hỏi.
“Ừ.” Trần Thước cắn vỡ lớp đường bọc, mứt chanh chua loét từ trong chảy ra.
Cố Hành Nguyên và Tống An An nhìn nhau, trong mắt đầy dấu hỏi chấm.
Đến khi nhìn thấy Lạc Yên, hai người họ đã hiểu.
Trong lớp 11-1 lác đác học sinh, đa phần đều chưa muốn vào mà đứng tụm năm tụm bảy ngoài hành lang cười đùa nói chuyện.
Chỗ ngồi của Lạc Yên bày đầy sách vở. Cô đeo kính cận, đang chống cằm xem bài.
Lúc mới đến, củ tỏi trên đầu Lạc Yên vẫn còn rất gọn gàng chắc chắn, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ bị lỏng ra một chút, vài sợi tóc dài ngắn rũ xuống hai bên má trắng nõn.
Lạc Yên vốn đã xinh đẹp sẵn, dáng vẻ khi nghiêm túc học tập càng cuốn hút gấp bội.
Cô cũng không để ý có rất nhiều ánh mắt đang lén lút nhìn mình, cả nam lẫn nữ.
Trần Thước nhướn mày, di chuyển bước chân.
Càng gần đến chỗ Lạc Yên, hắn mới nhìn thấy hộp sữa vị dừa vani ẩn nấp sau chồng sách vở.
Trần Thước híp mắt, đương nhiên biết cái này.
Sữa dừa vani trên thị trường không thiếu, nhưng người mua còn biết lấy đúng loại Lạc Yên yêu thích lúc nhỏ.
Ngoài Trình Cảnh Thiên, Trần Thước không nghĩ ra người thứ hai.
Bây giờ cậu ta đang dần dần để lộ danh tính của mình rồi.
Chỉ là không biết Lạc Yên có nhận ra được không.
Trần Thước chậc một tiếng, gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên.
Hắn gõ gõ ngón tay lên bàn học của Lạc Yên, cô theo đó ngước lên nhìn hắn.
“A Diễn, tới rồi à?” Lạc Yên thấy Cố Hành Nguyên và Tống An An đứng sau lưng Trần Thước vẫy tay với cô, cười nói. “Đầy đủ quá.”
Tống An An chen qua hai người con trai cao lớn, ngồi xuống ghế trống trước mặt Lạc Yên.
Cô ấy xoè tay ra, nháy mắt: “Yên Yên, vở Tiếng Anh của cậu.”
Cố Hành Nguyên lạnh nhạt liếc Tống An An một cái.
Lạc Yên nghe hiểu. Cô gật đầu, cúi người lấy vở Tiếng Anh đặt vào tay Tống An An.
“Yêu Yên Yên nhất trên đời!” Tống An An vui vẻ reo lên.
Cố Hành Nguyên: “…”
…
Hai người kia đi rồi, Trần Thước mới đặt ly sữa đậu nành nóng lên bàn Lạc Yên, hỏi cô: “Tới lúc mấy giờ thế?”
“Sáu giờ, sáu giờ hơn gì đó.”
Lạc Yên vừa nói vừa chọc ống hút vào, sau khi khuấy khuấy sữa cho đều thì hút một ngụm.
“Cẩn thận nóng.”
“Biết rồi.”
Trần Thước cất cặp sách xong thì quay về chỗ Lạc Yên. Một tay hắn đặt lên thành ghế sau lưng cô, tay còn lại kéo nhẹ quyển vở qua: “Tối qua cậu bảo chỗ nào không hiểu?”
“À.” Lạc Yên nhả ống hút ra. “Là bài tập Vật Lý, nhưng mình giải ra rồi.”
Động tác của hắn ngừng lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Tự nhiên Lạc Yên thấy chột dạ, giống như mình cho người khác leo cây vậy.
Trần Thước đứng còn cô ngồi, nên lúc nói chuyện cô phải ngẩng lên.
Đôi mắt Lạc Yên trong veo, đen như hạt nhãn, phản chiếu gương mặt Trần Thước.
“Là… Trình Cảnh Thiên giúp mình.”
Nói xong, cô kéo cả đề cả giải của Trình Cảnh Thiên đến trước mặt Trần Thước.
“Cậu xem đi, là mấy câu này, còn đây là giải.”
Hắn không nói gì, nghiêm túc xem.
Mặc dù Trần Thước không ở trong đội tuyển học sinh giỏi Vật Lý, nhưng hai người thường xuyên học nhóm chung nên hắn cũng hiểu kha khá kiến thức.
Hơn nữa Trần Thước giống Trình Cảnh Thiên ở chỗ đều có trí thông minh trời phú, chỉ cần nhìn sơ qua vài bài mẫu là nắm được lý thuyết cơ bản.
Nhìn xong, Trần Thước nhíu mày hỏi: “Giải tắt như vậy, cậu hiểu không?”
“Hiểu, Trình Cảnh Thiên cũng giảng cho mình rồi.”
Hắn “ừ” một tiếng, nhắc nhở Lạc Yên: “Uống hết sữa đi, coi chừng nguội.”
Cô gật đầu, một bên uống sữa đậu nành Trần Thước mua, một bên làm bài.
Từ góc độ của Trần Thước, hắn thấy được nửa khuôn mặt yêu kiều và vành tai trắng mịn của Lạc Yên, lông mi cô rất dài, chạm đến cả tròng mắt kính.
Hắn lại liếc qua hộp sữa dừa vani, hững hờ hỏi: “Chiều nay vẫn không về cùng mình?”
Lạc Yên không ngẩng lên, trả lời: “Có chứ, mình về cùng cậu.”
Nghe được câu này, nội tâm Trần Thước trở nên vui vẻ.
Lạc Yên nhận ra ám chỉ trong lời nói của Trần Thước, đưa tay chọc chọc bụng hắn: “A Diễn, mình không có dính người đến vậy đâu.”
Cô thích Trình Cảnh Thiên và muốn ở bên anh càng nhiều càng tốt là thật, nhưng thỉnh thoảng vẫn nên cho nhau không gian riêng.
“Thế à?” Trần Thước bắt đầu có hứng thú trêu chọc Lạc Yên, ngả ngớn hỏi.
Cô xuỳ một tiếng: “Mình không giống cậu, có người yêu là bỏ bạn.”
Nói xong câu này, cả Lạc Yên và Trần Thước đều im bặt.
Lại vô tình nhắc đến Đường Chi Giai.
Nụ cười trên miệng Trần Thước tắt ngúm.
Hắn liếm môi, vỗ đầu Lạc Yên: “Học cho tốt, mình về chỗ đây.”
“A Diễn…” Cô biết mình đã lỡ miệng, vẻ mặt vô cùng áy náy.
“Hộp sữa này uống xong rồi chứ? Mình vứt.”
Trần Thước không cho Lạc Yên có cơ hội nói.
Hắn nhấc hộp sữa dừa vani lên, thấy nhẹ bẫng thì nhẹ nhàng vung tay, chuẩn xác quăng vào thùng rác.