Trên trán Dụ Phồn vẫn còn để lại vết sẹo từ đợt trước, bây giờ lại thêm hai miếng urgo nữa. Trần Cảnh Thâm suy nghĩ, cảm thấy thời gian người này bị thương còn nhiều hơn cả thời gian lành lặn.
Trần Cảnh Thâm ấn urgo xuống, hỏi bằng giọng đều đều: “Còn vết thương nào không?”
“Không có, mỗi hai chỗ này thôi.” Dụ Phồn đáp.
Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn xuống dưới, hắn không nói gì mà chỉ khảy một chai rượu thuốc màu đỏ sậm trong hộp y tế ra.
Hắn đổ ít rượu thuốc lên tay, mu bàn tay nâng cằm Dụ Phồn lên một chút, sau đó thẳng tay ấn vào vết bầm tím vừa mới lộ ra dưới cổ cậu khi nãy.
Dụ Phồn thật sự không biết chỗ đó bị thương, Trần Cảnh Thâm chạm vào mới có cảm giác. Lúc thoa thuốc phải dùng lực thì rượu thuốc mới ngấm vào, Dụ Phồn bắt đầu thấy đau âm ỉ, đầu óc cũng theo đó nóng lên.
Trong phòng bật điều hòa nhiệt độ phù hợp, ngón tay ấm áp của Trần Cảnh Thâm dần đem lại đau đớn.
Cảm thấy đã khá ổn thỏa rồi, Trần Cảnh Thâm thu tay về, đóng nắp rượu thuốc lại về chỗ cũ, bắt đầu suy xét đến việc dán thêm mấy miếng urgo nữa trên mặt đồ nói dối này.
“Trần Cảnh Thâm.” Người bên cạnh bỗng gọi hắn, “Không phải cậu ghét mùi rượu thuốc à?”
Trần Cảnh Thâm nhặt lấy một miếng urgo, ném lại câu nói “Cũng bình thường”, lúc xoay người định dán lên cho cậu, người đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy, mùi rượu thuốc nồng nặc nhích lại gần.
Dụ Phồn chạm nhẹ lên môi hắn một cách khô khốc.
Trần Cảnh Thâm dừng động tác lại, cuối cùng cũng nhấc mắt nhìn cậu.
“Thằng ngu Tả Khoan nói chuyện không mang não, lúc gọi điện thoại đến thì cậu ta đã đang ăn đánh rồi, tôi không còn cách nào khác nữa chứ không phải cố tình cho cậu leo cây.” Dụ Phồn ngừng lại, “Vốn tôi đã đến trung tâm thương mại rồi.”
Lớn từng này rồi, Dụ Phồn đã từng chọc giận không biết bao nhiêu người, nhưng dỗ người khác thì là lần đầu tiên. Mặt dày với làm nũng thì cậu chịu, nhận lỗi cũng hơi khó, còn làm một số chuyện khiến Trần Cảnh Thâm vui…
Hình như Trần Cảnh Thâm rất khó vui vẻ, Dụ Phồn nghĩ hoài nghĩ mãi cũng chỉ ra được một việc ấy.
Mở đầu xong cũng thả lỏng hơn nhiều. Trần Cảnh Thâm không hé răng, Dụ Phồn lại xán tới gần gặm môi hắn: “Giờ đi ăn chắc vẫn còn kịp… Tôi mời cậu nhé. Có đi không?”
Trần Cảnh Thâm trầm mặc nhìn cậu một lúc, vươn tay dán urgo lên mặt cậu. Hắn bỏ lại một câu “Thôi”, sau đó đóng hộp thuốc, đi ra ngoài.
Đệt.
Dụ Phồn đứng tại chỗ, mím môi vò đầu bứt tóc, lại cầm điện thoại lên nhắn tin.
[-: Sao lời mày nói chẳng có tác dụng gì thế?] [Chu Húc: Hả? Mày đã dỗ xong rồi á? Nhanh thế? Mày dỗ như nào?] [-: …] [-: Làm mấy chuyện khiến cậu ấy vui.] Chắc vậy.Dụ Phồn vừa bấm gửi đi, cửa phòng đã lại bị đẩy ra. Trần Cảnh Thâm đứng cạnh cửa, hỏi cậu: “Ăn mì không?”
Bên kia Chu Húc đang chơi game, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy chữ “cậu ấy”, cậu ta hơi sửng sốt, vừa định hỏi có phải Dụ Phồn gõ nhầm chữ không ——
Ý của Chu Húc là “Thế nỗ lực hơn đi, làm thêm mấy trò khiến cô ấy vui nữa”, nhưng vì đang chiến đấu kịch liệt trong game nên không thể đánh nguyên văn cả câu ra được.
Vì vậy khi truyền đạt đến Dụ Phồn, nó lại mang theo nghĩa khác.
Trong nhà có một dì nữa, Trần Cảnh Thâm chưa xuống bếp bao giờ nên cố lắm cũng chỉ nấu được mì. Mùi rượu thuốc nhẹ nhàng lại gần, Trần Cảnh Thâm liếc qua từ khóe mắt, hỏi người đang cầm điện thoại đi đến cạnh mình: “Ăn ớt không?”
Người kia đặt điện thoại xuống, xán lại gần hôn hắn một cái như đang làm nhiệm vụ: “Không.”
“…”
Ă mì xong, Trần Cảnh Thâm gọi điện bảo dì hôm nay không phải đến, sau đó lại gọi cửa hàng thú cưng đến tận nhà dắt chó đi dạo.
Đợi hắn cúp điện thoại rồi, Dụ Phồn dựa người vào tường mới mở miệng nói: “Cậu bảo người ta đừng đến, để tôi dắt đi dạo cho.”
“Còn tiện thể đưa nó đi tắm rửa nữa.”
Dụ Phồn đứng thẳng người dậy đáp “Ồ”, lúc đi ngang qua người hắn, như nhớ ra chuyện gì, cậu lại vòng về ngửa đầu hôn lên môi hắn.
“…”
Trần Cảnh Thâm không đuổi, Dụ Phồn cũng không về. Giao Phồn Phồn cho người đến nhà dắt chó đi dạo xong, Trần Cảnh Thâm về phòng làm bài tập, cậu im lặng kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh ra.
Sau khi Dụ Phồn ngồi xuống, hắn lại đưa một tờ bài thi sang bên cạnh.
Bàn học của Trần Cảnh rộng hơn của Dụ Phồn nhiều, hai người ngồi cạnh nhau không hề gặp bất cứ trở ngại nào, thậm chí giữa cánh tay còn cách ra một khoảng.
Bài thi Trần Cảnh Thâm đưa tương đối khó, Dụ Phồn làm chưa được mấy bài đã bắt đầu nắm tóc. Cậu chạm vào Trần Cảnh Thâm, đối phương liền đặt bút xuống, cầm bài thi của cậu sang xem.
“Biết làm không?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
Dụ Phồn gối đầu lên cánh tay, bực bội hết sức vì đống bài tập, cậu cau mày ngẩng đầu dán môi lên môi hắn, nói: “Không, cái bài thi ngu ngốc gì thế này.”
“…”
Trần Cảnh Thâm bị tập kích vụng về cả buổi, viền môi đượm toàn vị kẹo cao su Dụ Phồn thích nhai nhất dạo này.
Lúc làm xong bài thi, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Dụ Phồn dựa người ra sau ghế xem tin nhắn, mới có một ngày không để ý, điện thoại cậu đã nổ tung.
Ai cũng bảo con gái nhiều chuyện, thật ra một đám con trai tụ tập với nhau còn lắm miệng hơn. Chu Húc không giữ kín được mồm miệng, đám người hôm nay cùng đến quán cà phê internet đều đã biết chuyện cậu hẹn hò.
Mặc dù hôm nay cậu chạy ra ngoài đuổi theo Trần Cảnh Thâm nhưng không ai liên tưởng đến phương diện đó, mọi người đều hỏi nữ sinh lớp nào.
Dụ Phồn lướt tin nhắn được một nửa thì nghe thấy người bên cạnh dừng bút, cũng dựa lưng ra sau ghế.
Trần Cảnh Thâm cụp nửa mí mắt, trong thời gian làm bài, ngoại trừ giảng đề ra thì không nói với cậu thêm một câu thừa thãi nào.
Lạ thật. Cậu có thể cảm nhận được rằng lần đầu tiên hôn dỗ dành thì Trần Cảnh Thâm có vẻ thả lỏng, nhưng cũng chỉ có lần đó mà thôi, những lần sau đó đều chỉ đem lại hiệu quả ở mức thường.
Dụ Phồn ấn tắt điện thoại, lại dựa tới gần đối phương như đã tích góp được thêm kinh nghiệm gì giá trị.
Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt về phía khác, tránh cậu.
“?” Dụ Phồn chống tay lên lưng ghế, khựng lại, “Cậu làm cái gì đấy?”
Trần Cảnh Thâm xoay bút, quay đầu nhìn cậu: “Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng. Cả ngày hôm nay cậu đang làm cái gì?”
“…”
Dụ Phồn nhíu mày hoài nghi: “Tôi làm gì mà cậu không nhìn ra à?”
“Không nhìn ra.” Trần Cảnh Thâm nói.
“Không phải cậu đang giận à?”
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu, không tỏ ý kiến.
“Đương nhiên là tôi đang…” Dụ Phồn ngừng lại, vì quá lạ lẫm với từ nào đó nên nghẹn họng hoài chẳng thốt nên lời, cuối cùng lời ra ngoài miệng trở thành, “ấy ấy cậu.”
Nói xong, Dụ Phồn lại nhíu mày: “Nhưng có thấy đúng là cậu khó chiều quá không?”
Trần Cảnh Thâm đặt bút xuống, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt hắn, sắc mặt càng lạnh lùng: “Là do cậu quá qua quýt.”
“Trước đây cậu cũng dỗ những người khác như thế à?” Hắn hỏi.
“…Tôi dỗ cái đéo, chưa nói đến cậu còn khó dỗ như thế nữa.” Dụ Phồn lạnh lùng nói.
Trần Cảnh Thâm im lặng chớp mắt, hắn vừa định quay mặt về đọc đề, bên cạnh đã truyền đến tiếng ghế dựa di chuyển, theo đó, áo hắn bị người kia kéo lấy.
“Đừng viết nữa, Trần Cảnh Thâm.” Dụ Phồn lạnh nhạt gọi hắn, “Mở miệng ra.”
Trần Cảnh Thâm buông thõng một tay trên bàn học, nghiêng đầu để Dụ Phồn hôn mình.
Nụ hôn của Dụ Phồn giống tính cậu, lỗ mãng và cục cằn, hôn nhiều lần rồi mà cứ thỉnh thoảng lại va phải răng, thỉnh thoảng lại đụng vào mũi. Nhưng vì môi mềm nên lúc va chạm, cậu thường sẽ xấu hổ khựng lại một chút, sự cục cằn và ngây thơ đan lẫn vào nhau khiến người ta rất muốn trêu chọc.
Dụ Phồn hơi lùi ra sau, hơi thở nặng nề, cậu hỏi: “Được chưa?”
“Thiếu chút nữa.” Trần Cảnh Thâm nói.
Dụ Phồn lại dán môi lên.
Lúc Dụ Phồn chủ động va chạm lúc nào cũng như muốn tạo tình thế cắn rách miệng người ta, nhưng khi Trần Cảnh Thâm yên lặng đáp lại, sức lực căng thẳng của cậu sẽ tan biến chỉ trong nháy mắt.
Điều hòa bắt đầu mất tác dụng dần, bàn tay đang chống trên đệm ghế Trần Cảnh Thâm của Dụ Phồn nắm siết lại, cảm giác khó diễn tả thành lời tràn lên não, đầu gối dang ra một nửa cũng cứng đờ.
Lúc Trần Cảnh Thâm tránh ra, Dụ Phồn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu vừa định ngồi thẳng người dậy, Trần Cảnh Thâm bỗng vươn tay xoa nhẹ sau cổ cậu.
“Mấy lần rồi, Dụ Phồn.” Trần Cảnh Thâm gần như chạm lên chóp mũi cậu, nhìn lướt qua phần phía dưới, “Mấy lần rồi cậu đều như thế.”
“…”
“Thế có nghĩa là tôi bình thường.” Dụ Phồn cảm tưởng như cổ họng mình nảy lên thình thịch, cậu nuốt nước bọt, nói, “Buông tay ra, tôi vào nhà vệ sinh.”
Trần Cảnh Thâm buông cậu ra, Dụ Phồn đứng dậy, tay chân cứng ngắc. Cậu vừa định vào nhà vệ sinh, ngón tay bỗng bị nắm lấy.
Trần Cảnh Thâm nhéo lòng bàn tay cậu, thấp giọng: “Đừng đi.”
…
Dụ Phồn dựa lưng lên gối đầu, cảm giác như mình sắp bị bao phủ bởi mùi hương của Trần Cảnh Thâm. Cậu ngồi gập chân, lúc nhìn Trần Cảnh Thâm nửa quỳ lại gần, đầu óc cậu nóng bừng.
Dụ Phồn e rằng khi nãy lúc đáp “Ừ” với Trần Cảnh Thâm, đầu óc mình đã không còn bình thường nữa, như là bị chuốc độc vậy.
Hôm nay cậu chọn tới chọn lui trong cái tủ quần áo chẳng có mấy quần áo, chọn nguyên một cây đen, lúc ngón tay thon gầy của Trần Cảnh Thâm lại gần, hiệu quả thị giác kích thị Dụ Phồn đỏ cả mặt. Cậu gần như thấy hối hận ngay tức thì, tay kiệt sức chống một lúc mới nhớ ra: “Thôi, Trần Cảnh Thâm…”
Còn chưa nói dứt lời, cậu đã bị ấn bụng xuống. Đằng sau cậu có gối đầu, Trần Cảnh Thâm dồn sức, sau lưng cậu lún hẳn vào gối đầu.
“Ngồi yên.” Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu hôn cậu với vẻ mặt không cảm xúc, “Ngoan nào.”
Nam sinh tuổi thanh thiếu niên hay có những dao động về tư tưởng. Ngày nào Vương Lộ An với Tả Khoan cũng xem nữ streamer bên cạnh cậu, thỉnh thoảng còn dựa vào nhau lén lút xem một số loại phim, lần nào cũng mời gọi Dụ Phồn xem cùng mà cậu chẳng hề hứng thú. Tả Khoan còn từng chê cười cậu, nói cậu còn trẻ mà đã lãnh cảm với tìиɦ ɖu͙ƈ.
Kiểu trêu cợt đó chẳng hề có tính công kích gì với Dụ Phồn, đúng là cậu không có hứng thú với chuyện đó.
Trước khi gặp được Trần Cảnh Thâm.
Điều hòa đã hoàn toàn mất hiệu lực. Đầu óc Dụ Phồn mê muội, cậu bị nhốt giữa Trần Cảnh Thâm và đầu giường, nhiều lần không kìm được phải cúi đầu xuống, liếc đến cổ tay của Trần Cảnh Thâm thì lại đánh mắt đi vì ngại. Cả người cậu gồng cứng, tim nhập nhanh đến mức cậu phải nghi ngờ rằng sắp chết đến nơi.
Mỗi lần Trần Cảnh Thâm cụp mắt xuống đều sẽ bọ Dụ Phồn chống cằm mạnh tay nâng đầu lên, Trần Cảnh Thâm hôn ngón tay cậu, rồi ghé lại hôn cậu. Gần đến cuối, nụ hôn của Trần Cảnh Thâm rất sâu, thậm chí Dụ Phồn còn cảm tưởng như mình không thể thở nổi nữa. Cậu ngửa ra sau hòng tránh đi, lại bị Trần Cảnh Thâm giữ cổ chặn lại, ngón cái vuốt ve mạnh trên yết hầu cậu.
Trong cái cảm giác choáng váng hít thở không thông, Dụ Phồn muộn màng nhận ra rằng dường như cơn tức giận của Trần Cảnh Thâm chưa vơi tan, khó dỗ thật sự.
Lúc bị buông ra, Dụ Phồn đã chẳng còn tí sức nào, tê liệt cả ra. Cả người đều tê liệt. Thoải mái đến mức không rõ đã bao lâu.
Cậu dựa vào vai Trần Cảnh Thâm, thở dốc nặng nề, nghe Trần Cảnh Thâm rút giấy, lau tay. Khăn giấy ướt dán lên người, lạnh buốt.
“Dụ Phồn.” Giọng Trần Cảnh Thâm khàn khàn.
Dụ Phồn không hé răng, nghiêng đầu cắn một phát lên cổ Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm mặc cho cậu cắn, một tay buông thõng bên người, tay còn lại gập lên luồn vào trong tóc cậu.
Hắn nói: “Còn bị thương nữa sẽ nhốt cậu lại.”