Hiếm khi Quế Chi không cười tươi như hoa, ngồi đối diện với người khác nghiêm túc thế này, cô cũng thôi không cười nữa, nhớ đến chuyện scandal của Herry Nguyễn mà nặng cả đầu.
Quế Chi cũng không làm cô thất vọng, không dong dài miên man mà vào thẳng vấn đề chính.
“Cái ảnh của cậu sao bà Kim Oanh lấy được thế?”
“Tớ chẳng biết”.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu, không biết sao mình không thân thiết mấy với Kim Oanh, ảnh cô mới chụp sáng hôm sau đã có bài, thành thật, nếu cô là Herry Nguyễn cô cũng không tin lời hứa của cô nữa là.
Quế Chi thấy dáng vẻ suy ngắm của cô cũng thôi hỏi, biết cô hỏi cũng chẳng có câu trả lời, vậy là vỗ vỗ vai cô an ủi.
“Thôi bỏ đi, còn chuyện khác còn quan trọng hơn”.
Cô dõi mắt sang, Quế Chi bắt được ánh nhìn đó nói ngay.
“Herry Nguyễn tổ chức một cuộc họp báo dự án phim mới, trong đó anh ta sẽ lên tiếng giải thích scandal lần này, anh ta chỉ định toàn bộ phóng viên làm trong mảng sao của tòa soạn phải đến chịu trách nhiệm bởi đăng tin sai lệch.”.
“Cái gì mà tất cả? Tớ có phải người đăng tin đâu?”
Quế Chi gõ đầu cô.
“Cậu hứa với anh ta là không đăng tin, chứ đâu hứa không đưa người khác đăng, anh ta nghi ngờ cũng phải thôi. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cậu mà đến buổi họp báo để xem anh ta xử lí cậu thế nào”.
Cô cũng biết sự nguy hiểm trong nghề của mình, bởi vì có liên quan đến sự riêng tư của cá nhân, nên việc kiện tụng cũng chẳng xa lạ gì. Chỉ là nghe Quế Chi nói vậy, cho dù cô không làm nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, vậy là vò tóc cúi đầu gục trên bàn, như thế cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
Quế Chi nhìn thấy vẻ rũ rượi của cô thì bật cười, lay lay cô ấy.
“Được rồi, tỉnh đi cô. Cậu không đến đấy là được rồi”.
Cô nhìn Quế Chi, thở dài thườn thượt.
“Chị Lam có tha cho tớ không?”
Cô ủ rũ không thôi, gần đây cô đi sớm về khuya, đi làm cũng không chuyên cần, nên Thanh Lam có để mắt đến cô, cô luôn cảm thấy Thanh Lam có thành kiến với cô, nhưng chị ấy chẳng nói ra. Quế Chi đang tính lên tiếng trả lời, thì một giọng nói khác vang lên khiến hai cô giật bắn cả người.
“Tha thứ cái gì?”
Cô quay đầu nhìn lại, đã thấy Thanh Lam đứng đằng sau hai cô, hôm nay cô ấy mặc một bộ váy dài màu sẫm, khiến gương mặt càng u ám khô khan. Cô nở nụ cười với cô ấy, rồi giải thích.
“Sáng nay em có chuyện bận, nên nghỉ phép”.
Thanh Lam không tin lý do thoái thác của cô, nhưng vẫn nói.
“Chị có phải quản lý đâu, em đi làm hay không cũng chẳng liên quan gì đến chị”.
Cô đang gật đầu nghe Thanh Lam, tự hỏi hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà Thanh Lam dễ tính hẳn, thì đã nghe cô ấy nói tiếp lời còn dang dở.
“Nhưng bổn phận là một nhân viên, tính chuyên cần là đức tính tốt, bây giờ em có việc bận là xin nghỉ, việc của em ai làm”.
Cô cúi đầu, Thanh Lam cũng không tiện nói gì thêm, nếu không sẽ mang tiếng khắc khe. Cô chỉ nói với cô ta.
“Bây giờ em đi đến buổi họp báo của Herry Nguyễn với nhóm Kim Oanh, không được vắng mặt nữa”.
Cô nghe xong mà thấy đầu tê rần rần, cô chưa biết trả lời sao, đứng dậy một lúc đã nghe Quế Chi la toáng lên, Thanh Lam đang định rời đi nghe giọng Quế Chi thì ngừng bước, quay đầu nhìn lại, dáng vẻ không mấy hài lòng. Phần cô, cô cũng quay lại nhìn Quế Chi, đã thấy Quế Chi đến gần nói nhỏ.
“Tiểu Tuyết, cậu dính kia”.
Cô không hiểu ra sao cả, đã thấy Quế Chi quay lưng về phía cô nháy mắt, cô liền hiểu ý, quay đầu nhìn phía sau váy mình, gương mặt liền ảo não. Đoạn cô ngẩng mặt nhìn Thanh Lam, gương mặt hơi e dè.
“Chị Lam, em bỗng tới tháng rồi… Em phải về nhà thay đồ, chắc không đến kịp buổi họp báo mất”.
Thanh Lam cũng là phụ nữ, bình thường có khó tính thì khó tính, nhưng với chuyện nhạy cảm như kinh nguyệt, Thanh Lam dù không hài lòng cũng không nói ra lời, gương mặt cô ấy đanh lại rồi lại thôi.
“Thôi được rồi, em về nhà thay đi”.
Thanh Lam dứt lời, cũng chẳng chờ câu cảm ơn gì của cô, đã quay đầu cộc cộc bước đi. Cô và Quế Chi nhìn theo bóng dáng Thanh Lam rời đi, sau khi biết chắc Thanh Lam không quay lại nữa, cô mới đưa ngón cái lên với Quế Chi.
“Quế Chi, cậu thông minh thật”.
Quế Chi hất cầm, cười hà hà.
“Tớ mà.”
Dáng vẻ gợn đòn của Quế Chi khiến cô cốc khẽ đầu cô ấy một cái.
“Kiêu căng.”
Quế Chi cũng nhún vai không nói nữa, ngồi xuống ghế làm việc của mình thu dọn đồ nghề, chuẩn bị đến dự buổi họp báo của Herry Nguyễn.