Bắc Minh quay người đi ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua Âu Thành Triệu, cũng không quên liếc nhìn một chút. Đợi đến khi bóng lưng Bắc Minh đi khỏi phòng, khuôn mặt đang tươi cười của Lạc Ân Nghiên lập tức trở nên lạnh lùng. Mắt lạnh nhạt nhìn qua Âu Thành Triệu một cái, miệng cũng không nói năng gì, cô quay về chiếc ghế tổng giám đốc của mình đặt lưng dựa vào. Mà Âu Thành Triệu thấy cảnh này thì thở ra một hơi bực dọc trong người, cố ý đưa tay đóng lại cửa khiến nó phát ra một tiếng “rầm” to lớn.
Cậu đi lại gần cô lạnh lùng nói.
“Tại sao mấy ngày nay chị không đến thăm em?”
“Không rãnh”
“Ha” Âu Thành Triệu vang lên tiếng cười trào phúng rồi mỉa mai nói tiếp.
“Không rãnh hay không muốn tới?”
“Tuỳ cậu nghĩ”
“Chị…”
Cậu tức giận đi lại, dựt phăng cây bút trên tay của Lạc Ân Nghiên, tay nắm cằm ép cô phải ngước lên nhìn mình.
“Rốt cuộc là chị muốn thế nào? Tại sao chị cứ tỏ thái độ đó với em?”
Lạc Ân Nghiên nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại, tay thản nhiên đưa lên hất cánh tay của Âu Thành Triệu ra.
“Tôi muốn thế nào à? Tôi muốn…chúng ta…chia tay”
Không ai biết rằng để nói ra được lời này, Lạc Ân Nghiên phải can đảm thể nào. Cô hằng đêm thức khuya, ngủ không được ngon giấc, trong tâm trí lúc nào cũng tràn ngập câu hỏi, chia tay hay không? Cô không biết được mình phải tốn bao nhiêu thời gian mới đưa đến được cái suy nghĩ như thế nào.
Thấy cậu im lặng một lúc lâu, Lạc Ân Nghiên cứ nghĩ Âu Thành Triệu đã chấp nhận điều đó. Cô đang chuẩn bị lên tiếng đuổi cậu ra khỏi phòng thì một tiếng trầm thấp vang lên.
“KHÔNG!”
Nó đem lại cảm giác khiến cô cũng lạnh buốt sống lưng. Lạc Ân Nghiên cảm nhận được sự tức giận cùng sự lạnh lùng bên trong giọng nói đó. Cô ngước lên mắt nheo lại khó hiểu nhìn cậu.
“Chị muốn chia tay với em…vì biết em là em trai Châu Ái Nghi?”
Lạc Ân Nghiên trợn mắt bất ngờ, cô không nghĩ cậu lại biết cô vì chuyện này mà chia tay. Cô nhìn cậu một lúc lâu, thở ra một hơi dài mệt mỏi, giọng không nặng không nhẹ.
“Đúng! Tôi vì lý do này mà chia tay đấy”
“Tại sao?”
“Cậu có biết…người chị cao cả của cậu…đã làm công ty tôi đứng trên bờ vực sắp phá sản không? Đây là cả công sức gầy dựng bao năm của tôi, chỉ trong vài phút tic tắc, chỉ qua vài câu nói bân quơ vu khống trên mạng xã hội mà khiến tôi ngày đêm chạy ngang chạy dọc, cơm ăn không ngon, giấc ngủ không yên, chỉ để gồng gánh cái hậu quả mà chị cậu đem lại. Chỉ dựa vào đây thôi tôi đã cảm thấy thật không thể nào tha thứ cho Châu Ái Nghi chứ nói chi cậu lại là em trai của cô ta. Cứ ở bên cậu là tôi lại nghĩ đến Châu Ái Nghi, kẻ đã làm tôi mệt mỏi trong mấy tuần qua, thật sự là nuốt không trôi. Vì vậy…”
Nói đến đây giọng Lạc Ân Nghiên lại có chút run rẩy khó ai nhận ra. Cô thổi phù ra kiềm nén lại cảm xúc, xúc động của mình, lấy can đảm lần nữa nói ra hai chữ.
“Vì vậy nên…chúng ta chia tay đi”
Âu Thành Triệu nãy giờ đứng nghe cô nói hết thảy, không hiểu sao trong trái tim cậu giống như bị ai bóp chặt vậy, khó thở vô cùng. Cậu cắn môi mình, không biết đôi mắt vì gì lại có chút đỏ ửng lên, cậu bỗng nhiên nắm chặt tay cô, giọng chắc nịch như đinh đóng cột, rít qua kẻ răng nói.
“Em đã nói không là không, chị…nghe không hiểu sao? Hả?”
“Em đếch cần biết như thế nào, chị đừng dặm cá chém thớt. Việc chị em làm coi như em thay mặt xin lỗi nhưng đó không phải lỗi của em, chị đừng nói năng xằng bậy chia tay ở đây với em. Em cmn nhổ vào, chia tay cái đ*o” Nói xong cậu lao tới như một mũi tên, điên cuồng gặm cắn lên đôi môi nhỏ nhắn, ngọt ngào của cô.
Lạc Ân Nghiên đây là lần đầu cô nghe cậu chửi tục bừa bãi như vậy, toàn là nhưng lời nói khó nghe đến cực hạn. Cô như một con thỏ yếu đuối nép mình, bị con hổ hung dữ điên cuồng cắn xé, Lạc Ân Nghiên bị cái hôn như không phải hôn này hành hạ đến có chút đau, cô lấy tay đập điên cuồng vào tấm lưng cường tráng.
Nhưng thật sự sức lực của cô so với cậu chỉ như là một con kiến gãi ngứa. Những cái đánh tưởng chừng như đau của cô không hề ảnh hưởng đến cậu một chút nào, cậu vẫn thoải mái gặm cắn, hưởng thụ cái ngon ngọt vốn có của cô. Lạc Ân Nghiên hết cách, cô vơ đại một cái hộp đựng bút làm bằng gỗ để trên bàn, một phát không nặng không nhẹ đập vào đầu Âu Thành Triệu, bút trong hộp cũng vì thế mà văng ra tứ tung.
Âu Thành Triệu “a” lên vài tiếng, buông cô ra chân lùi lại vài bước, tay đặt lên chỗ cô vừa đánh. Ánh mắt không tin được nhìn chằm chằm vào Lạc Ân Nghiên. Cậu không ngờ rằng cô sẽ một phát tàn nhẫn đánh mình như vậy. Mà Lạc Ân Nghiên khi được cậu thả ra, như một con cá sắp chết ngạt, thở gấp gáp hít lấy không khí. Cô tức giận đứng lên quát.
“Cậu đi ra ngoài cho tôi. Nhanh!”
Vừa nói cô vừa đẩy mạnh cậu ra, Âu Thành Triệu không chống vững, rất nhanh cũng đã bị đẩy ra gần cửa. Cậu nắm chặt lại cần gạt, cố gắng dữ vững không để mình bị đẩy lùi, giọng hét lên.
“Em không đồng ý chia tay, em không chia tay. Cmn chị có nghe không? Hả? Em đếch chia tay, chia tay cái đ*o”
“Cậu đi ngay đi. Đi!”
Bị cậu la hét om xòm, cô phải nheo mắt lại khó chịu, tay vẫn cứ đẩy thân thể như bức tường rắn chắc ra. Nhưng bỗng dưng cô nghe một tiếng rên đau đớn, Âu Thành Triệu đột nhiên nhẹ bẫng, không tự chủ ngã xuống dưới đất. Cô thấy kì lạ liền mở mắt ra nhìn, cậu lúc nay trên mặt chảy mồ hôi ướt đẫm, người co rúm lại. Miệng liên tục lẩm bẩm.
“Đầu em đau quá…chị…đầu em…đau quá…đi”
Bất ngờ người cậu cứng đơ giật lên từng cái, hai mắt trợn, tay chân run rẫy người co giật. Lạc Ân Nghiên thấy cảnh này không khỏi hoảng hốt, cô hét lên.
“ÂU THÀNH TRIỆU!”
“Cậu sao vậy? Đừng làm tôi sợ”
Cô quỳ xuống, sợ hãi lấy tay mình nhét vào miệng cậu để tránh việc cậu cắn lưỡi. Tay cô bắt đầu rướm máu, nhưng Lạc Ân Nghiên không quan tâm điều đó, cô không biết làm gì cố gắng ôm cậu vào lòng, nước mắt sắp rơi xuống vì lo sợ.
Âu Thành Triệu co giật một lúc sau đó liền ngất lịm đi. Lạc Ân Nghiên vừa khóc vừa đi lại bàn làm việc lấy cái điện thoại của mình ra gọi cấp cứu.