“Cầm đao thì đi xuống phía dưới theo chân hai người cầm đao, xem kỹ người khác dùng thế nào.”
Giọng điệu Trình Hoài Tiềm tuy lạnh, nhưng tân nhân nghe thấy trong lòng lại tràn đầy vui mừng, này nghĩa là hắn được nhận vào đội ngũ, về sau cũng có thể đi theo hai vị đội trưởng lăn lộn có thịt ăn.
Sau khi cảm tạ hai vị đội trưởng, tân nhân vui vẻ tung tăng xuống núi chạy đến tuyến đầu, ở đó có hai tân nhân cầm đao được Trình Hoài Tiềm huấn luyện qua, ba người cùng nhau giao lưu kinh nghiệm, nghiên cứu nội dung giảng dạy của Trình đội.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm càng lúc càng lớn gan, để Ngốc Ngốc một lần phóng ra 10 đơn vị tin tức tố, hơn nữa còn cố định một đoạn thời gian phóng thích một lần.
Bọn họ phát hiện toàn bộ động vật hoang dã ở phụ cận đều đã bị hấp dẫn đến.
Lúc sau, mỗi lần phóng ra tin tức tố còn phải chờ con mồi đến cửa mất một đoạn thời gian không ngắn, hai người dứt khoát đan xen tuần hoàn quá trình chờ đợi cùng chiến đấu, vừa giải quyết con mồi, vừa đợi những con mồi tiếp theo đang trên đường tới.
Ngốc Ngốc cứ vậy phóng thích tin tức tố, tạm dừng, phóng thích, tạm dừng, chơi đến vô cùng vui vẻ, thậm chí còn ra lệnh cho tiểu Hắc cùng đại Hắc chở nó bay.
Tiểu Hắc thấy Ngốc Ngốc hiện tại là hồng sủng trước mặt chủ nhân, chỉ đành miễn cưỡng cống hiến lưng mình ra làm toạ kỵ, sau đó để Ngốc Ngốc cảm thụ một phen cái gì gọi là tốc độ nhanh như tia chớp.
Tốc độ của quỷ dơi không phải thứ mà nhẫn quy có thể so sánh, sau khi được tiểu Hắc mang bay lượn một vòng, Ngốc Ngốc liền bị gió thổi cho ngốc luôn, giãy giụa bò vào trong túi Hạ Thuỵ Trạch nằm yên bất động, nó muốn chậm rãi.
Hạ Thuỵ Trạch xem đến vui vẻ, sờ sờ túi lại sờ sờ tiểu Hắc chui vào tay cậu.
Ngốc Ngốc chính là trùng ngốc dễ quên chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, cậu đánh cuộc nhiều nhất là một ngày Ngốc Ngốc sẽ quên lần giáo huấn này, sau đó lần nữa yêu cầu đại Hắc cùng tiểu Hắc mang nó bay.
“Tôi phát hiện một hiện một hiện tượng tương đối thú vị.”
Trình Hoài Tiềm thấy đồng đội cười đến vui vẻ liền không nhịn được lại gần, đặt một tay lên vai Hạ Thuỵ Trạch, tay còn lại thì khoa tay múa chân ra hiệu: “Ngày càng ít động vật tụ tập lại chỗ này của chúng ta, ngược lại dựa theo phương hướng trong kế hoạch ban đầu tựa hồ còn không ít động vật hoang dã.”
“Không bằng chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, nói không chừng sẽ dẫn dụ được càng nhiều động vật đến.”
Hạ Thụy Trạch lập tức hiểu ý đồng đội, Trình Hoài Tiềm cao hứng vỗ vỗ bả vai cậu, tiểu đồng bọn hiện tại rất chủ động a, vô cùng tiến bộ.
Hạ Thụy Trạch vô ngữ thả cánh tay trên vai mình xuống, thừa dịp một lượt con mồi mới bị tiêu diệt, đang chờ đến lượt tiếp theo, tuyên bố với các tân nhân tin tức bọn họ sẽ khởi hành lên đường lần thứ hai.
13 tân nhân ôm vũ khí nếm được ngon ngọt từ trái cây đồng loạt lớn tiếng trả lời: “Rõ!”
Không có biện pháp, bọn họ đã bị Trình Hoài Tiền huấn luyện qua, trả lời không dám chậm trễ.
Kết quả phản ứng của những người này đã đè xuống những lời than vãn phản đối của một bộ phận khác.
“Hạ đội, có thể không đi được không, thật sự đi không nổi nữa…”
Một tân nhân vừa dói vừa khát nằm liệt trên mặt đất âm thanh nghẹn ngào.
Hạ Thụy Trạch nhìn hắn, dùng ngón tay chỉ Lý Minh Thành đứng một bên lần lượt ăn năm viên trái cây, vẻ mặt hồng nhuận tinh lực dư thừa nói:
“Khởi điểm của các người giống nhau, tôi nghĩ yêu cầu của mình đối với mọi người cũng không nên khác biệt quá nhiều.
Lý Minh Thành được nhắc đến lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, phối hợp triển lãm trạng thái của mình, cái này càng khiến cho đám tân nhân đang uể oải, mặt xám mày tro hổ thẹn không thôi.
Đúng vậy, tuy bọn họ không thể so với Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, nhưng so sánh với những tân nhân ngay từ đầu cũng không biết gì cả, khoảng cách tựa hồ càng lúc càng xa.
Trong im lặng, các tân nhân dần dần thu đội, Trình Hoài Tiềm thu lại lều trại trên sườn núi, sau đó thả ra chiến mã hổ phách, cùng Hạ Thuỵ Trạch sóng vai cưỡi ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, đội ngũ đã chia thành ba bộ phận, 13 người biểu đạt trung tâm quyết định theo sát Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đi tuốt đằng trước, đặc biệt là những tân nhân cầm theo vũ khí cận chiến, tiến lên phụ trách mở đường cho mọi người.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm cưỡi ngựa đi ở giữa, khống chế toàn cục.
Theo sau là các tân nhân trạng thái không tốt. Những tân nhân này mỗi người đều có ý tưởng riêng của mình, có người muốn học theo tân nhân thành công gia nhập đội ngũ trước đó, chờ giết chết động vật liền đi khẩn cầu hai vị đội trưởng, cũng có người thầm oán trách, oán trời oán đất oán Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, nhưng không có cỗ oán hận này bọn họ thật đúng là đi không nổi.
Hạ Thụy Trạch tới gần Trình Hoài Tiềm, nhỏ giọng chia sẻ:
“Tôi hoài nghi trong thế giới này các cảm quan của chúng ta bị ảnh hưởng, rất dễ cảm thấy đói bụng, thấy khát, thậm chí là mệt mỏi, nhưng đây đều là giả.
Đồng dạng, sau khi ăn trái cây cảm giác được no, cảm giác thể lực dư thừa cũng đều có thời hạn, đại khái là một tiếng.”
Trình Hoài Tiềm gật gật đầu, hai người bởi vì không ngừng ăn trái cây nên không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng quan sát những tân nhân chỉ thỉnh thoảng ăn trái cây là có thể nhìn ra được, hiệu quả của trái cây có hạn chế.
“Khá tốt, bọn họ cũng không phải thật sự khát, đáng sợ là bọn họ cho rằng bản thân khát thật sau đó liền khát chết.”
Trình Hoài Tiềm liếc mắt nhìn đám tân nhân phía sau, nghiền ngẫm nói.
Hai người đang trò chuyện, đằng sau một tân nhân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống, mọi người xung quanh lập tức phát ra tiếng kinh hô.
Trình Hoài Tiềm đè Hạ Thụy Trạch lại không cho cậu động, bản thân xoay người xuống ngựa xem thử, quan sát một hồi, rút ra khăn tay bịt mũi và miệng của người kia lại, kéo dài vài giây liền thấy đối phương bởi vì hô hấp không thuận mà bật dậy thở phì phò.
Trình Hoài Tiềm tuỳ ý ném khăn tay qua một bên, chỉ chỉ các tân nhân đang đầy mặt mờ mịt, lạnh giọng bỏ lại một câu:
“Không theo kịp đội ngũ thì đừng theo, tuỳ tiện thích đi chỗ nào thì đi.”
Nói xong, Trình Hoài Tiềm xoay người rời đi, một đám tân nhân ngược lại bị doạ không nhẹ.
Hiện tại hai vị đội trưởng đã xem thường bọn họ đến mức ngất xỉu cũng mặc kệ sao? Đội trưởng có nhiều trái cây như vậy, vì cái gì không thể chia cho bọn họ mấy viên?
Có tân nhân nhớ lại hàng loạt biến cố liên tiếp, lại nhìn những tân nhân đi ở đằng trước trạng thái rõ ràng tốt hơn, cắn răng, hạ quyết tâm dứt khoát rời xa đội ngũ.
Dựa theo kinh nghiệm buổi sáng, thời điểm tân nhân đơn độc hành tẩu sẽ có cơ hội hấp dẫn động vật hoang dã đến công kích.
Nếu hắn có thể thành công thu hút động vật hoang dã, đến lúc đó không chỉ có cơ hội xử lý con mồi, quan trọng hơn là, thông qua đó hai vị đội trưởng sẽ ý thức được bản thân hắn vẫn hữu dụng.
Các tân nhân khác thấy vậy cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt, hạ quyết tâm học theo, chủ động đem mình thành mồi nhử.
“Ha, quả nhiên phải bức ép một chút, không bức bọn họ liền không nhận ra bản thân là cái dạng gì.”
Trình Hoài Tiềm liếc mắt nhìn tân nhân lùi lại cách bọn họ 300m, cảm khái một câu.
Hạ Thụy Trạch quay đầu nghiêm túc nhìn Trình Hoài Tiềm, trải qua ba thế giới, cậu cảm thấy Trình Hoài Tiềm là người có trình độ thích nghi nhiệm vụ tốt nhất, cậu quả thật có chút tò mò, Trình Hoài Tiềm ở thế giới hiện thực rốt cuộc trải qua cái gì, mới rèn luyện ra năng lực như vậy?
Dưới sự dò đường của diều hâu trên cao, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch mang theo đội ngũ đi liên tục 2 giờ đồng hồ, xử lý hai lượt con mồi bị hấp dẫn đến, lúc này rốt cuộc cũng tìm được một chỗ có địa hình thích hợp.
Đây là một ngọn núi cao nhất ở khu vực này. Thế núi một bên khá dốc, một bên thì tương đối thoải.
Mọi người từ từ leo lên sườn núi, tân nhân cận chiến thì lưu lại dưới gần chân núi, tân nhân viễn chiến thì lên cao hơn một chút, các tân nhân không thuộc đội ngũ trung tâm thì tiếp tục leo lên trên, sau đó tuỳ tiện tìm một chỗ nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai tiếng đồng hồ trên đường tổng cộng có 7 tân nhân thành công giết chết động vật sau đó nhận được Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm tán thành, trở thành đội viên trung tâm.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai mươi tân nhân đầu nhập Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm ngược lại chiếm đa số, 9 tân nhân bị bài trừ bên ngoài không phải không dám ra tay, mà vì lòng mang ác ý nên bị hai người cự tuyệt tiếp nhận.
Trong số đó không ít người dứt khoát từ bỏ chiến đấu, tuỳ tiện tìm một chỗ phía sau đội ngũ nằm xuống nghỉ ngơi.
Đối với chuyện này, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm hoàn toàn là thái độ mặc kệ, những người này hiện tại xem như là điểm sinh tồn di động, có thể đi theo thì đi theo, không được thì tìm cách mang theo là được.
Sau khi sắp xếp xong vị trị, đến lượt Ngốc Ngốc phát huy, Ngốc Ngốc bay xung quanh Hạ Thuỵ Trạch mấy vòng, không ngừng thả ra lượng lớn tin tức tố.
Lần này, động vật bị thu hút không bao lâu đã xông đến.
Bị ngọn núi hạn chế, động vật hoang dã chỉ có thể công kích bên hướng núi tương đối thấp, các tân nhân chỉ cần đối mặt với áp lực một phía, rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc này đã là 5h chiều, ánh mặt trời vẫn gay gắt như cũ, nhiệt độ phi thường cao, một đám tân nhân đều bị phơi đen, da bị tróc ra vừa ngứa vừa đau.
Nhưng bọn họ đều đặt toàn bộ lực chú ý vào việc chiến đấu với động vật hoang dã, căn bản không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này.
Các tuyển thủ cận chiến dưới chân núi thẳng đến khi không trụ được nữa mới tạm thời lui về phía sau nghỉ ngơi, nhường vũ khí lại cho người khác, thay phiên chiến đấu ở tiền tuyến.
Các tân nhân dù sao tố chất thân thể vẫn còn kém, sau hơn hai tiếng đồng hồ chiến đấu với cường độ cao rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Trước khi các tân nhân hoàn toàn sụp đổ, Hạ Thuỵ Trạch tìm được một sơn động, chỉ huy mọi người miễn cưỡng dọn dẹp một phen liền xem nơi này như doanh địa đêm nay.
Các tân nhân mượn được vũ khí nộp từ 3- 10 trái cây làm thù lao xong, hoàn toàn thả lỏng tuỳ tiện tìm một chỗ trong hang động nằm ngủ, Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thì ngồi ở bên ngoài tiếp tục dẫn quái đến.
Hai người đều không cảm thấy mệt, tố chất thân thể của bọn họ rất tốt, cộng thêm lam quả thỉnh thoảng bổ sung tinh lực, quan trọng nhất là bọn họ sẽ không lãng phí cơ hội kiếm điểm nhanh chóng lại đơn giản thế này.
Chờ đến khi sắc trời bắt đầu trở tối, thời gian trên hệ thống biểu hiện đã 9h tối, từ khi trở tối đến khi hoàn toàn biến thành đêm đen chỉ trong thời gian rất ngắn.
Thực lực của hai người thông qua hai thế giới trước đó tăng lên nhanh chóng, kết quả chính là thế giới nhiệm vụ lần này rất khó tạo thành uy hiếp với cả hai, bận rộn kiếm điểm cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện phiếm.
Ngồi cạnh vách núi mỗi người một khẩu súng laser, vừa nói chuyện vừa nhanh chóng xử lý đám động vật không ngừng lao đến, dưới chân núi đã chất đầy thi thể màu đen, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng bảo rương lập loè phía trên.
Trước cảnh tượng vừa quỷ dị vừa khủng bố này, hai người lại trò chuyện về những chuyện thú vị lúc còn nhỏ.
Sau khi biết cả hai trong thế giới hiện thực rất có thể đã gặp thoáng qua, Trình Hoài Tiềm liền có chút không vui, để đền bù, Hạ Thuỵ Trạch liền kể một chút chuyện thú vị thời thiếu niên của mình cho Trình Hoài Tiềm nghe, đương nhiên Trình Hoài Tiềm cũng kể những chuyện vui của mình.
Chuyện Hạ Thuỵ Trạch kể rất bình thường, như chuyện khi đi học vì một cái máy trò chơi mà đấu trí đấu dũng với cha mẹ thế nào.
Trình Hoài Tiềm thì không giống, liên tục nghe xong hai chuyện vui trong miệng Trình Hoài Tiềm về việc anh thời niên thiếu có thể đánh nhau bất khả chiến bại thế nào, Hạ Thuỵ Trạch trầm mặc, quả nhiên Trình đại ma vương không phải sau khi tiến vào thế giới Vô Tận mới biến thành ma vương, anh từ nhỏ chính là đại ma vương!
Vừa nói chuyện vừa đánh giết đến hơn nửa đêm, hai người đánh thức đám tân nhân đang ngủ dậy, Hạ Thuỵ Trạch an bài bọn họ thay phiên gác đêm, Trình Hoài Tiềm thì đi chuẩn bị lều trại.
Các tân nhân ngủ đến mơ mơ màng màng ba người một tổ bắt đầu thay phiên công tác, bầu trời đêm lập loè ánh sáng của các ngôi sao, nhưng xung quanh toàn bộ là một mảnh âm trầm tối đen như mực, đủ loại âm thanh quỷ dị truyền đến, khí hậu nóng bức ban ngày về đêm lại cực kỳ âm lãnh ẩm ướt.
Các tân nhân không biết là, ngoại trừ bọn họ, trong sơn động còn có ba con quỷ dơi, ở cửa sơn động còn một con huyết ma ngưu, một tiểu khô lâu cùng một con voi ma mút nhỏ đều đang gác đêm.
Trình Hoài Tiềm dựng lều trại ngay cửa để ngăn không cho phần lớn gió lạnh tràn vào trong sơn động, sau đó đốt một đống lửa mua được từ chỗ Chủ Thần ở phía sau lều, miễn cưỡng mang lại chút hơi ấm cho các tân nhân trong sơn động.
Vây xung quanh đống lửa, trong lúc ngủ đến mơ mơ màng màng bị đông lạnh đến run bần bật, các tân nhận không tự giác mà tụ tập lại cùng nhau sưởi ấm.
Còn bên trong lều trại, lúc này điều hoà đã không còn làm lạnh mà là toả nhiệt sưởi ấm.
Hạ Thụy Trạch trước tiên đi rửa mặt, chiến đấu hăng hái cả ngày sau khi thoải mái tắm rửa một phen, nằm trên giường lớn mềm mại, Hạ Thuỵ Trạch chỉ cảm thấy lòng đầy thoả mãn, ngày hôm nay tuy mệt mỏi nhưng vô cùng phong phú, cậu mang theo ý cười mơ màng sắp ngủ.