Giang Thời Ngạn gọi điện cho Phương Hằng.
“Phương Hằng, là tôi.”
Phương Hằng rất vui vẻ, “Thời Ngạn hả? Sao cậu lại gọi cho tôi vậy?”
Giang Thời Ngạn nói thẳng: “Cậu có biết Tam Các là ai không?”
“Một tác giả truyện tranh thôi.”
“Nổi tiếng lắm hả?”
“Cũng được, chủ yếu là Tống Lăng cùng một thằng nữa đã vẽ tranh của người đó ở hầm để xe của Tiêu Tả, hot girl Tiểu Từ đó đề cử, nhà để xe trở thành địa điểm rất hot, bộ truyện tranh kia cũng hot lên một chút.”
“Tống Lăng và một cậu trai nữa hả?”
“Đúng vậy.”
Phương Hằng: “Thời Ngạn à, cậu đừng có quan tâm thằng biến thái kia nữa, cậu ở đó chăm chỉ học tập, sớm học hành thành tài trở về nước.”
Giang Thời Ngạn cười, “Đây cũng là thứ A Lăng yêu quý nhất bây giờ nhỉ?”
Phương Hằng im lặng.
Giang Thời Ngạn: “Bên anh Cẩm Dịch vẫn chưa biết chuyện này sao?”
Phương Hằng giễu cợt, “Thư kí Chu không hiểu sao lại tự thú, nhà họ Tống bận giải quyết xong chuyện, ai có thời gian để ý đến những chuyện này chứ.”
Nói đến Tống Cẩm Dịch, Phương Hằng bỗng tức giận.
Nói huy động vốn cho nhà hắn xong rồi, kết quả là giờ vẫn chưa thấy cái bóng đâu, vẫn treo hắn, điều khiển hắn làm những chuyện người không nên làm.
Phương Hằng chợt nhận ra, Giang Thời Ngạn nói vậy có ý gì.
Nếu như hắn có thể phá huỷ Tống Lăng, giải quyết một phiền phức lớn giúp nhà họ Tống, vậy thì gia đình nhà hắn không phải là đã được cứu rồi sao?
Nếu như Tống Lăng có thứ mà hắn yêu quý nhất, vậy thì phá huỷ đi.
*
Cách một ngày, hầm để xe hot trên mạng của công viên chủ đề xe hơi của Tiêu Tả, cả bức tường vẽ [Phá kén] bị quét sơn đỏ thay đổi hoàn toàn, nhìn thấy đã giật mình.
Ngày cuối tuần, vốn là cả gia đình vui vẻ đến chơi, còn muốn tới xem phong cách nhà xe hot trên mạng, đi vào nhà để xe đã bị doạ sợ chết.
Vì vậy mà Tiêu Tả đã bị khiếu nại.
Tiêu Tả báo cảnh sát, đầy tớ của người dân cũng rất nhanh đã tìm ra người làm điều phi pháp.
Tiêu Tả nhìn về phía đám trẻ trâu trí lực khiếm khuyết này, nghĩ mãi không ra.
Đồ trời đánh, dám lợi dụng trẻ con để làm chuyện bỉ ổi như vậy.
Trên mạng cũng sôi sùng sục, giận đến mức Tiêu Tả dứt khoát ngừng kinh doanh.
Khiến cho hắn buồn hơn là làm sao mới có thể khiến cho Chu Thanh Lạc và Tống Lăng không biết chuyện này.
Dù sao thì bức tranh này là tâm huyết của hai người. Hai người còn ôm nhau rất chặt dưới bức tranh.
Tiêu Tả không muốn chuyện này ảnh hưởng tới Tống Lăng.
Hắn còn tưởng rằng, từ đây Tống Lăng đã nhận được sự cứu vớt, thế nhưng những thứ rác rưởi kia không muốn bỏ qua cho Tống Lăng.
Hắn muốn đầu tư vào một viện tâm thần, nhốt hết người nhà họ Tống vào đó.
Tiêu Tả: “Chuyện này trước hết đừng để cho Tống Lăng và Chu Thanh Lạc biết.”
Trợ lý: “Anh, sợ không kịp nữa đâu, sếp Tống và cậu Chu đã ở trong bãi đỗ xe rồi.”
Tiêu Tả chửi tục, vội vàng chạy tới.
Trợ lý kéo Tiêu Tả, “Anh Tiêu, anh đừng đi, cách xa Tống Lăng một chút đi anh. Dù sao thì nhà họ Tống quá mạnh, ai cũng đồn rằng anh ta bỏ nhà họ Tống đi, nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Tiêu Tả dừng bước, quay đầu nhìn trợ lý một cái.
Rốt cuộc Tiêu Tả cũng biết, tất cả mọi người đều có đức hạnh này, cho nên nhà họ Tống mới có thể một tay che trời.
Nhiều người như vậy, không sánh bằng một mình Chu Thanh Lạc.
Tiêu Tả cười lạnh, tức giận hất tay trợ lý ra, “Tôi sợ cái cứt ấy, nhà họ Tống có ghê gớm hơn nữa thì có thể vượt qua được pháp luật không? Một ngày nào đó, Tống Lăng sẽ tống hết cái lũ đó vào tù.”
“Nếu như Tống Lăng giỏi như vậy, tại sao trước kia anh ta không làm chứ?”
“Vì trước kia nó cảm thấy tất cả chúng ta đều là đồ thiển cận, muốn kéo tất cả mọi người xuống địa ngục, giờ nó không giống như vậy nữa, hiểu không? Cậu biến đi, mai không cần tới làm nữa.”
Tiêu Tả bước nhanh tới bãi đỗ xe, Tiểu Từ cũng đi theo, “Anh ơi, anh ngầu quá.”
Tiêu Tả cười đắc ý: “Thường thôi.”
Dọc theo đường đi, Tiêu Tả vẫn nghĩ nên khuyên Tống Lăng như thế nào, sắp xếp lời thoại rất nhiều lần, nhưng lúc nhìn thấy Tống Lăng và Chu Thanh Lạc, hắn không nói ra được lời nào.
Hai người bọn họ cứ ngây ngốc như vậy nhìn bức tường, hai tay rũ xuống bất lực, nhìn tâm huyết của bản thân bị người ta làm nhục thành bộ dạng kia.
Những vết sơn đỏ kia như ma quỷ giương nanh múa vuốt, muốn kéo con bướm lột xác kia xuống địa ngục.
Vết bàn tay bọn họ ấn trộm vào góc tường cũng bị gạch chéo một cái rất to.
Tiêu Tả nhìn cũng thấy khó chịu, nói gì đến bọn họ.
Tiểu Từ không nhịn được mà nghẹn ngào, “Trời ạ.”
Chu Thanh Lạc hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra: “Không sao đâu, chúng ta cạo ra rồi vẽ lại.”
Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn Chu Thanh Lạc không nói gì.
Chu Thanh Lạc vừa giận dữ vừa buồn bã, không kiềm nổi mà hốc mắt đỏ lên, “Đm nó, đây là tâm huyết của chúng ta, chúng ta vẽ cùng nhau, sao những người này có thể làm như thế.”
Một lúc lâu sau, Tống Lăng mới mở miệng khàn giọng nói: “Thanh Lạc à, chờ tôi, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.”
Chu Thanh Lạc: “Anh muốn làm gì?”
Tống Lăng cười lạnh lùng, “Đi dọn dẹp thứ đó.”
“Tôi đi cùng anh.”
“Cậu đừng đi, dọn rác, bẩn lắm.”
Chu Thanh Lạc nói chắc chắn: “Đi cùng đi.”
“Thanh Lạc, những chuyện này, tôi đối mặt một mình là được rồi.”
Mắt Tống Lăng nặng nề, sải bước đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, hắn quay đầu lại, “Khoảng thời gian này cậu đừng có mà quan tâm đến thằng nhóc Ngô Hàm kia.”
Chu Thanh Lạc: “…”
Một tháng tiếp đó, Chu Thanh Lạc không gặp được Tống Lăng.
Điện thoại hắn không gọi được, nhắn WeChat cũng không đáp, Tống Lăng giống như đã biến mất trên thế giới này, sạch sẽ, không lưu lại chút dấu vết.
Cho dù cậu có gửi bao nhiêu tin nhắn lừa gạt thế nào, dụ dỗ uy hiếp thế nào, khuyên răn hắn thế nào, Tống Lăng cũng không nhắn lại.
Tiêu Tả quét sơn trắng nhà để xe, độ hot trên mạng đã hết rất nhanh, tất cả đều như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khoảng thời gian này, Chu Thanh Lạc không làm được gì ra hồn.
Đám trẻ trâu trí lực khiếm khuyết được thả về nhà, những người sai khiến đám người này không nói gì cả, chuyện không thể tra ra được.
Tất cả đều như đã được tính toán, nhưng tất cả lại cũng chỉ là trùng hợp.
Chu Thanh Lạc cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, cậu không làm được gì cả.
Đến lúc cậu nhận được điện thoại của Tống Lăng, đã là một tháng sau.
Một tháng này, Chu Thanh Lạc cảm giác như một đời người đã trôi qua.
Trong một tháng này, chuyện sao chép của Giang Thời Ngạn lại nổi lên, giấy thoả thuận hoà hoãn cùng tác giả nguyên tác kia bị truyền trên mạng, trên mạng sôi sục lan truyền, lên án ầm ầm.
Cha của Phương Hằng ngoại tình bị lộ, hơn nữa tiêu tiền như nước trên đám phụ nữ kia, xí nghiệp gia đình chuẩn bị huy động vốn rối rít rút vốn, công ty nhà Phương Hằng đối mặt với phá sản.
Giờ cậu mới hiểu được, Tống Lăng mạnh hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, cả thế giới này, chỉ là hắn có sẵn lòng hay không thôi. Nhà họ Tống không phải là đối thủ của hắn, tất cả mọi người đều không phải là đối thủ của hắn.
Chu Thanh Lạc vừa mới tan làm, nhận được điện thoại, không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng lại không bỏ điện thoại xuống được, điện thoại di động dính sát vào tai, nghe tiếng dòng điện tách tách lại cảm thấy buồn bã.
Ngô Hàm theo Chu Thanh Lạc ra khỏi công ty, thấy cậu bỗng nhiên không đi nữa thì hỏi: “Anh Thanh Lạc, sao anh lại không đi nữa vậy?”
Người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói có chút tức giận, “Chu Thanh Lạc, cậu đừng có nói chuyện với nó. Tôi bảo cậu đừng có để ý tới nó rồi mà, cậu quên rồi hả?”
Chu Thanh Lạc vừa tức vừa buồn cười, nhưng cảm giác hai chân vẫn luôn tung bay cuối cùng cũng chạm xuống đất.
Cậu ra hiệu cho Ngô Hàm đi trước, ngẩng đầu nhìn trời, nuốt giọt nước mắt trào ra trở lại.
Nhưng cậu không nuốt lại được, là do nắng chiều quá chói mắt.
Lâu Dương đi ngang qua, thấy Chu Thanh Lạc cầm điện thoại, nhìn về phía nắng chiều mà rơi lệ thì hỏi: “Thanh Lạc, sao cậu lại khóc?”
Chu Thanh Lạc hít mũi, cười giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giọng bình thường, “Đm, bị viêm mũi rồi, chắc là ngửi phải hoa quế rồi dị ứng, có khăn giấy không, cho tôi một ít.”
“Có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần, cậu đi trước đi.”
Tống Lăng ở bên cạnh im lặng. Hắn biết, Chu Thanh Lạc không bị viêm mũi.
“Thanh Lạc, xin lỗi cậu, tôi sai rồi. Lát nữa nhìn thấy tôi cậu muốn thế nào cũng được, muốn giết tôi cũng được.”
Chu Thanh Lạc vừa mắng bản thân là đồ ngốc, vừa quệt nước mũi, cầm điện thoại không nói lời nào.
Người nào đó bắt chẹt điểm yếu của cậu, bóp thật chặt.
Tống Lăng: “Tới nhà để xe đi, tôi đang ở đây, tôi đợi cậu.”
Chu Thanh Lạc rất không có tiền đồ mà đi đến nhà để xe.
Lúc cậu tới nhà để xe, Tống Lăng ngồi dưới đất, một người đang nằm trước mặt hắn, tay bị còng ở sau lưng, thoi thóp trên mặt đất.
Chu Thanh Lạc không rảnh để quan tâm đến người kia là ai. Ánh mắt cậu vẫn luôn không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào Tống Lăng.
Lúc cậu tới đã xây dựng tâm lý không biết bao nhiêu lần, không muốn thất thố, muốn ung dung thản nhiên, muốn không sao cả, giống như người nào đó nhẹ nhàng rời đi vậy.
Nhưng cậu không nhịn được, cũng không làm được, chỉ cần người này vừa xuất hiện thì cậu sẽ mềm lòng, sẽ tha thứ cho hắn.
Tống Lăng gầy đi, tóc đã dài ra, râu cũng không cạo, cả người không có chút tinh thần nào.
Chu THanh Lạc lại không nói ra được lời trách móc nào.
Hai người đối mặt một lúc lâu, Tống Lăng mở miệng trước, “Thanh Lạc, lại đây.”
Thanh Lạc đi tới, mới nhìn rõ người nằm trên đất là Phương Hằng, trong nhà để xe đầy mùi sơn, bên cạnh Tống Lăng còn có hai hộp sơn đỏ.
Phương Hằng nằm bẩn thỉu trên mặt đất thoi thóp, Tống Lăng chỉ vào hắn, “Thằng này làm.”
Phương Hằng mặt mũi bầm dập, trên người đều là sơn đỏ, nhưng vẫn cười giễu cợt.
“Quả nhiên là mày, chịu ở chung với thứ rác rưởi này. Mày không biết nhỉ, mày chẳng qua chỉ là vật thay thế cho Giang Thời Ngạn mà thôi.”
Chu Thanh Lạc mặt không cảm xúc đấm hắn một đấm, “Dùng thủ đoạn hạ đê tiện như vậy để phá hỏng tác phẩm của người khác. Mày là thứ rác rưởi gì hả?”
“Tao nói cho mày biết, Chu Thanh Lạc. Người trước mặt mày kia, Tống Lăng, là một thằng có tâm lý biến thái, sẽ trả thù xã hội. Mày ở bên cạnh nó, nó sẽ cho mày xuống địa ngục, nó sẽ gieo hoạ cho xã hội…”
Chu Thanh Lạc vung tay đấm một đấm nữa, “Giờ tao sẽ cho mày xuống địa ngục.”
Thấy Tống Lăng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, Phương Hằng cũng phát điên. Hắn muốn kích thích Tống Lăng, để cho hắn huỷ diệt.
“Mày biết nó bị bao nhiêu loại bệnh tâm lý không? Nó chính là vật thí nghiệm của anh trai nó, nó sẽ không khỏi được đâu, nó sẽ sớm điên thôi. Nó điên rồi, anh nó sẽ cắt thận của nó, rút tuỷ xương, rồi ném nó vào thùng rác, đến lúc đó mày đến thùng rác mà nhặt nó.”
Chu Thanh Lạc giận đến mức cả người run rẩy, vươn tay lại thêm một đấm nữa.
Phương Hằng thở hổn hển từng hơi từng hơi: “Mà mày có thể làm gì đây, mày chỉ có thể đứng nhìn thôi, tự cho bản thân là vĩ đại, có thể cứu nó sao? Không cứu được đâu, nó không thể cứu được nữa. Thằng con riêng, từ khi sinh ra đã xác định là phải chết rồi. Tống Lăng chính là một cái hộp Pandora, bên trong toàn là ma quỷ, tao khuyên mày cách xa nó ra.”
Chu Thanh Lạc cười giễu cợt.
“Mày còn biết hộp Pandora nữa hả? Đm mày mới là cái hộp ấy, đm mày hộp tro cốt.”
“Tao phát hiện ra mày rất kì lạ, lần trước đã bị hành tới thảm như vậy, lần này vẫn sáp lại gần, có phải là mày có xu hướng thích bị hành hạ không?”
“Tao vĩ đại như vậy đấy. Tao phải cứu anh ấy. Tao muốn anh ấy sống một cuộc sống thật tốt đẹp, muốn anh ấy sống lâu trăm tuổi, để tức chết đám cháu chắt ba ba chúng mày.”
“Mày trợn to mắt chó của mày ra mà xem, anh ấy nhất định sẽ sống tốt hơn.”
Bỗng nhiên Tống Lăng cười một tiếng.
Nụ cười của Tống Lăng càng sâu, bỗng hắn bước nhanh tới chỗ Phương Hằng.
Phương Hằng ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Lăng đã đi tới trước mặt hắn, mũi chân đã nhanh đến chỗ hắn, nhấc tay một cái, chĩa thứ gì đó vào bụng hắn.
Vật kia rất nhọn rất sắc, Phương Hằng còn lờ mờ nghe được tiếng bộ đồ đua xe bị xé toạc.
Hắn hóp bụng, nhưng Tống Lăng không ngừng theo sát.
Vì kí ức bắp thịt sợ hãi Tống Lăng, Phương Hằng muốn lùi về sau một bước, không ngờ lại bị Tống Lăng giữ vai lại, tay bám lấy cổ hắn, ngón cái ấn một cái vào động mạch chủ của hắn.
Tống Lăng cầm dao, nhẹ nhàng dí về phía trước, nhỏ giọng nói bên tai Phương Hằng: “Đây là thận, mỗi người có hai quả. Nếu tao không nhầm thì thận của mày Tống Cẩm Dịch cũng có thể dùng.”
Mặt Phương Hằng cứng đờ, hoàn toàn không còn khí thế hung hăng càn quấy như vừa rồi, lập tức kinh sợ.
Tống Lăng nhất kiếm phong hầu.
Phương Hằng căng thẳng nuốt xuống, “Sao… Sao mày biết?”
Tống Lăng cười, “Cơ sở dữ liệu phối hình thôi, có hết mà, tao cũng có thể nhìn thấy, sở dĩ mày hi vọng tao huỷ diệt sớm như vậy, không phải vì sợ lúc nào đó Tống Cẩm Dịch muốn thận của mày sao?”
Phương Hằng: “Mày… Sao mày lại xem được cơ sở dữ liệu?”
“Tao có thể thấy nhiều thứ nữa, ví dụ như công ty của mày đang huy động vốn, nhưng vào lúc này ba mày lại mua cho năm mẹ nhỏ nhà mày một cái túi gần mười vạn tệ và nhẫn kim cương mười lăm vạn tệ, mua ở shop nào, tao biết hết.”
Phương Hằng: “Quả nhiên là mày làm, tất cả mọi thứ đều là do mày.”
Tống Lăng vừa nói vừa đẩy tay về phía trước một chút, “Tao còn biết mày gọi cho Giang Thời Ngạn lúc nào, cậu ta nói gì với mày.”
Phương Hằng: “Tống Lăng, mày… có phải mày là hacker không? Mày biết những chuyện này là phạm pháp không?”
Tống Lăng cười không hề gì: “Phá huỷ vật tao yêu thích nhất? Chúng mày không thử nhìn xem? Mày cũng biết mà, tao không sợ chết. Nếu như thái độ của mày khá một chút, tao còn có thể nghĩ cách giúp công ty nhà mày một tay.”
Mục tiêu cuối cùng của Phương Hằng chính là bảo vệ công ty của mình. Hắn nghe vậy thì lập tức đổi thái độ: “Tống Lăng, tao chỉ muốn giữ được công ty nhà tao, chỉ cần giữ được thôi, mày bảo tao làm gì cũng được. Thật đấy.”
Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn về phía Chu Thanh Lạc: “Thanh Lạc, cậu nói đi, nên làm gì đây?”
Chu Thanh Lạc: “Tự vả miệng mình đi, mắng Tống Lăng tổng cộng bao nhiêu chữ thì vả bấy nhiêu cái.”
Tống Lăng đi tới, tháo còng tay ra, “Bắt đầu đi, tao đang nhìn đây.”
Phương Hằng bắt đầu tát mình, Tống Lăng kéo Chu Thanh Lạc đi ra ngoài, “Đừng xem thứ bẩn thỉu.”
Tống Lăng ôm Chu Thanh Lạc đi ra ngoài, vừa ra đến ngoài, đèn đường đã đồng loạt sáng lên.
Tống Lăng đứng yên: “Thanh Lạc, tôi đang cố gắng chạy về phía cậu đó, cậu có cảm thấy không?”
Chu Thanh Lạc khẽ cười, “Có.”
Tống Lăng ôm người sát hơn chút, hỏi: “Những tin nhắn kia có còn giữ lời không?”
“Tin nhắn gì?”
“Chỉ cần anh trở lại, anh muốn làm gì cũng được.”
“Tôi muốn ở bên cạnh anh, tôi lo lắng cho anh, những cái đó đó.”
Những tin nhắn lúc đầu Chu Thanh Lạc gửi tin nhắn cho hắn, bị hắn đọc thẳng thừng lên như vậy, cậu ngượng đến mức mặt dày cũng nóng lên.
“Sao anh không đọc những cái kia, mấy cái kiểu nếu như anh còn không trở lại thì anh đừng trở lại nữa, anh còn không trả lời tin nhắn tôi thì chúng ta tuyệt giao.”
“Sặc, ai đọc những cái đó chứ, đọc mấy cái hữu dụng là đủ rồi.”
Chu Thanh Lạc không để ý tới hắn, đi thẳng về phía trước.
Tống Lăng theo kịp, ôm bả vai của cậu, “Tôi mệt chết đi được, bận rộn một tháng liền, tối nay cậu phục vụ tôi đi.”
“Chậc, anh đi bộ tử tế đi.”
“Tôi mệt mà.”
Chu Thanh Lạc mặc hắn ôm mình, tay chạm phải thứ lạnh như băng, ” Anh còn cầm còng tay làm gì? Thứ này xui lắm, ném đi.”
Tống Lăng sáp lại gần tai của cậu, nhỏ giọng nói: “Toy đó.”