Cảm nhận được sự tức giận của Tần Di, Thẩm Thanh Đường lập tức mím môi không dám nói nữa.
Cậu chỉ muốn đợi Tần Di bình tĩnh lại một chút rồi mới làm nũng, trước hết phải nhận sai mới được.
Nhưng lần này, Tần Di thật sự nổi giận.
Trước khi Thẩm Thanh Đường có thể nói ra lời xin lỗi, hắn đã siết chặt eo của Thẩm Thanh Đường, lại trở tay bắt chéo hai tay của Thẩm Thanh Đường ra sau lưng.
Sắc mặt Thẩm Thanh Đường hơi thay đổi, nhưng cổ tay cậu đã bị sợi ruy băng thắt chặt một cách lưu loát.
Thẩm Thanh Đường không thể vùng vẫy nữa.
Lúc này, Tần Di từ sau lưng cậu đè lên, trầm giọng nói: “Lần này không dạy dỗ em, lần sau em lại còn dám nữa.”
Nghe giọng nói lạnh lùng u ám của Tần Di, tim Thẩm Thanh Đường đập loạn xạ, cậu không khỏi thấp giọng van xin: “Lan Đình, em biết mình sai rồi.”
Tần Di không chớp mắt, chỉ vươn tay ra, vuốt nhẹ gò má trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, sau đó đưa tay ra từ phía sau chậm rãi ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Lại có một dải ruy băng đen khác có gắn một chiếc vòng kim loại nhỏ được lấy ra.
Hàng mi dài đang run rẩy của Thẩm Thanh Đường bị dải ruy băng mềm mại đè xuống, trước mắt đột nhiên tối sầm, không nhìn thấy gì.
Tim Thẩm Thanh Đường từ từ chùng xuống.
Tần Di người này… lòng dạ thật đen tối mà, lần trước biết cậu sợ bóng tối, lần này lại cố ý dùng thủ đoạn đó nữa sao?
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến Thẩm Thanh Đường không muốn nhớ lại trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Khi bạn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, tất cả các giác quan của bạn đều được phóng đại.
Tần Di chậm rãi hôn cậu, lại giống như bị tra tấn, bởi vì mấy lần khóe mắt của cậu đã đỏ hoe, muốn cầu xin tha thứ, lại bị nụ hôn của Tần Di chặn lại.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường không nhịn nổi khóc thành tiếng, động tác của Tần Di mới dừng lại, thả cậu ra.
· ·
Nước ấm tạo thành từng lớp gợn sóng lăn tăn trong thùng tắm, Thẩm Thanh Đường được Tần Di ôm vào trong thùng tắm.
Cậu rã rời nằm nhoài trong đó, toàn thân mềm nhũn tựa bông gòn.
Tần Di ở ngay sau lưng cậu, lặng lẽ giơ tay, nhẹ nhàng vén tóc mái ở bên tai cậu lên, lộ ra cái gáy trắng tuyết và mảnh khảnh như thiên nga, trên làn da như bạch ngọc còn có mấy vết đỏ như hoa anh đào.
Thấy vậy, Tần Di ánh mắt khẽ động, nói: “Ngày mai em mặc y phục có cổ cao một chút đi.”
Thẩm Thanh Đường nằm trên thành thùng tắm, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, hoàn toàn không đếm xỉa tới Tần Di.
Chắc là giận lắm đây.
Tần Di cũng không phiền, cầm gáo múc từng chút một xối nước cho Thẩm Thanh Đường, đồng thời dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Sư tôn của ta đã nói, không riêng mình ta, hiện tại nền tảng tu vi của em không vững, cũng không thích hợp để song tu.”
“Ít nhất đợi đến Trúc Cơ rồi hẵn nói.”
Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường nhất thời cũng quên trách Tần Di vừa rồi thế này thế nọ với mình, lúc này sắc mặt hơi đổi, nhỏ giọng nói: “Ngay cả chuyện này chàng cũng ——”
“Là sư tôn tự mình nhìn ra được.”
Thẩm Thanh Đường mím môi, cụp mắt xuống, không nói nữa.
Lúc này, Tần Di lấy một chút xà bông thơm tạo thành bọt rồi phủ lên chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, đột nhiên nói: “Bây giờ ta mới cảm thấy, tính tình của em lúc mới thành thân với ta tốt hơn một chút.”
Thẩm Thanh Đường hơi nhướng đôi mi dài của mình: “Chàng ghét bỏ em rồi sao?”
Tần Di không có trả lời, qua một lúc, hắn giật giật khóe môi một cách khó hiểu: “Hiện tại có chút.”
Thẩm Thanh Đường vốn tưởng Tần Di sẽ lấy lui làm tiến, sẽ dỗ dành cậu, ai dè Tần Di thật sự đáp “Hiện tại có chút”.
Giật mình một cái, hốc mắt Thẩm Thanh Đường đột nhiên hơi đỏ lên, cậu mím môi không nói nữa.
Tần Di ở trên cao nên có thể nhìn rõ mọi biểu tình của Thẩm Thanh Đường.
Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thẩm Thanh Đường, biết mình nói sai rồi nên im lặng một lúc, không nói tiếng nào, nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường bị Tần Di ôm vào lòng, cũng không bướng bỉnh với Tần Di nữa, mà ngẩng đầu lên, đỏ hoe mắt nhìn Tần Di nói: “Chàng vừa rồi chỉ nói lời giận dỗi thôi phải không?”
Tần Di chợt giật mình, yên lặng cười nói: “Em nhìn ra được à?”
Thẩm Thanh Đường không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt đỏ thẫm mang theo ý cười của Tần Di.
Tần Di và Thẩm Thanh Đường nhìn nhau một lúc, đột nhiên ý thức được Thẩm Thanh Đường rất coi trọng chuyện này, ý cười trong mắt hắn dần biến mất.
Hắn trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: “Thật sự chỉ là lời giận dỗi thôi.”
Hàng lông mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run: “Lan Đình, con người em có rất nhiều chuyện không để tâm, nhưng em lại rất để tâm chuyện này.”
Tần Di tim đập thình thịch.
“Thực ra, em hiểu tất cả những gì chàng nói.”
“Em cũng không muốn giống một đứa con nít suốt ngày đòi ăn kẹo.”
“Nhưng em luôn cảm thấy.” Thẩm Thanh Đường đỏ hoe mắt nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy Lan Đình thích em, hình như không được nhiều cho lắm…”
Quan trọng nhất là, dường như không có nhiều như trong sách đã viết.
Trong sách, Thẩm Thanh Đường không nói lời nào, nhưng Tần Di đã cho đi tất cả.
Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác phải tự mình tranh thủ, đòi hỏi, Tần Di mới cho cậu.
Nhưng những lời này quá vô lý và nghe có chút buồn cười, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Đường luôn nghĩ như vậy. Cậu không thể không so sánh.
Đặc biệt là khi Tần Di liên tục từ chối cậu…
Cậu quả thực có tâm bệnh rồi.
Mặc dù Tần Di luôn nói là sợ sức khỏe của cậu không tốt, sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của cậu.
Nhưng càng nói, Thẩm Thanh Đường lại càng nghi ngờ chính mình.
Vốn dĩ đây là suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Thẩm Thanh Đường, bản thân cậu cũng cảm thấy Tần Di bình thường đối xử với mình rất tốt, cho nên cũng không cần phải làm ầm ĩ lên.
Nhưng một câu “Hiện tại có chút” vừa rồi của Tần Di đã đâm vào tim cậu, khiến cậu không nhịn được hỏi ra những lời này.
Còn Tần Di nghe thấy Thẩm Thanh Đường nói vậy, lại nhìn vào đôi mắt trong veo hơi đỏ hoe gần như cố chấp của Thẩm Thanh Đường, trong chốc lát, một luồng hơi ấm từ trong ngực hắn tràn ra, căng đầy và nhức nhối.
Sau khi sửng sốt một lúc, hắn có chút không nói nên lời.
Hắn thực sự không ngờ Thẩm Thanh Đường lại để tâm đến chuyện này.
Hắn vốn cho rằng những chuyện này chỉ có một mình hắn lo lắng, thì ra Thẩm Thanh Đường cũng sẽ lo lắng sao?
Một lúc lâu sau, Tần Di cảm thấy lồng ngực mình vô cùng nóng bức, nhất thời không còn ý định trách cứ Thẩm Thanh Đường nữa, nhịn không được vươn tay ra, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường, dỗ dành: “Là lỗi của ta, ta không nên nói như vậy.”
Thẩm Thanh Đường thấp giọng nói: “Đương nhiên là lỗi của chàng, chàng chẳng ra dáng đàn ông chút nào.”
Tần Di cười một tiếng khó hiểu, sau đó vẻ mặt của hắn dần dần nghiêm túc trở lại.
Vốn dĩ hắn nghĩ, đợi gương mặt lành lặn, đợi tu vi của hắn cao hơn, đợi hắn không còn tụt lại phía sau nhiều người như vậy, hắn mới có thể cùng Thẩm Thanh Đường song tu.
Nhưng hiện tại, Tần Di cảm thấy hẳn là cũng không cần quá lâu nữa.
Thanh Đường của hắn và trái tim của hắn đã đồng lòng với nhau, tại sao còn phải chờ đợi nhiều thứ sáo rỗng như vậy?
Vì vậy, hắn hôn nhẹ lên trán Thẩm Thanh Đường, nói: “Một tháng sau, có được không?”
“Tại sao phải mất một tháng?” Thẩm Thanh Đường không hài lòng nói.
“Chờ ta Trúc Cơ.”
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, nhưng không còn rào cản nữa.
Nhưng một lúc sau, Thẩm Thanh Đường vẫn còn có chút tức giận, lúc này cúi đầu cắn vai Tần Di nói: “Vậy thì chàng không được viện cớ nữa.”
“Ừm.”
“Đọc thoại bản nhiều hơn, em sợ kỹ thuật của chàng quá kém.”
“Ừm……”
Thẩm Thanh Đường đã đưa ra rất nhiều yêu cầu ‘xấc xược’ như thế đó.
Tần Di muốn lập công chuộc tội, vì vậy đã đồng ý tất cả.
Không biết qua bao lâu, trong thùng tắm truyền ra tiếng nước chảy trầm thấp, chất giọng khàn khàn của Tần Di lại lẳng lặng vang lên: “Tại sao lúc song tu nhất định phải mở đèn? Em không sợ nhìn thấy mặt ta liền mất hết hứng thú sao?”
Lúc này, Tần Di không còn né tránh vấn đề này nữa, ngược lại ngữ khí rất bình tĩnh, cứ như đang tự thuật một sự thật.
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu, im lặng mỉm cười, ngước gương mặt trắng nõn lên hôn Tần Di một cái, hai mắt sáng ngời nói: “Em mới không sợ.”
“Em chỉ sợ chàng không nhìn thấy mặt em sẽ không còn hứng thú nữa.”
Tần Di sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười một tiếng.
Những gì Thẩm Thanh Đường nói, rất có lý.
——oOo——