Mắt nhắm chặt, cả ý thức dường như chẳng thể thì thầm cầu nguyện được nữa. Cả cơ thể nhỏ bé mất lực gục xuống, bên má dí sát vào đất. Hơi thở nhẹ đến mức ngay cả hạt bụi gần đó cũng chẳng nhúc nhích theo khí thở ra.
– Du Du!
Tiếng kêu lớn của Mã Thiệu Huy xuất hiện, nhưng Mã Du chẳng còn biết gì nữa cả. Cậu nằm im không chút nhúc nhích, thoáng hai giây cơ thể được nâng lên.
Hơi ấm truyền vào làn da lạnh lẽo, cả cơ thể được sưởi ấm lên, tâm trí như được mặt trời chiếu sáng.
Mã Thiệu Huy ôm nhẹ nhàng bảo bối trong tay, ánh mắt đầy phẫn nộ nói với thuộc hạ của mình:
– Phải bắt sống cô ta đến trước mắt tôi.
– Vâng ạ!
Mấy anh chàng vest đen nhanh chóng đi tìm Bình Nhu. Trên xe vừa đi vừa nói:
– Chúng ta cũng đâu phải xã hội đen, có bắt thì cũng phải bắt sống, đâu thể giết người như trong phim được.
– Đúng đó! Nhưng mà khi nãy nhìn cậu chủ nhỏ đáng thương như thế, thật sự rất đáng hận ả Bình Nhu kia.
Người nói người hoạ, rất nhanh liền lái xe đến chỗ ở hiện tại của Bình Nhu.
Cô ta bị lôi kéo rời đi, miệng hét toáng nói mình không làm gì cả:
– Mấy người là ai, cứu tôi với, tôi bị bắt cóc!
Thân hình nảy lửa, ăn mặc hớ hênh, cả người cựa quậy tựa như muốn tuột phanh cái váy ra khỏi người. Nhưng người của Mã Thiệu Huy rất cứng rắn, họ không hề bị ải mỹ nhân làm khó được, kiên quyết đem nhét Bình Nhu vào trong xe và bịt kín miệng của cô ta lại.
Cùng lúc đó….
Mã Du được đem tới bệnh viện Tây Đô nhanh chóng. Tiết Nhiên Ly nằm nghỉ cũng chẳng lâu, vì chưa biết được rõ tung tích của Mã Du, nên trong tiềm thức đã gắn chặt ý niệm phải mau chóng tìm được cậu.
Tiết Nhiên Ly tỉnh dậy, tim đập bùm bụp liên hồi. Chu Hồng Ngân ngồi kế bên đi tới đỡ cô. Cô quay sang hỏi Chu Hồng Ngân:
– Mẹ, đã tìm thấy được Du Du chưa?
– Vẫn chưa rõ nữa, nhưng trước đó Thiệu Huy có đi ra ngoài rồi.
Tiết Nhiên Ly thật sự đứng ngồi không yên, cô được Chu Hồng Ngân đỡ ngồi dậy, bản thân tự đi tới lui trong phòng. Cái lưng nhức mỏi, trên bụng như đeo cả tấn sắt vậy, nặng nề vô cùng.
Chu Hồng Ngân rất sốt ruột chuyện của Mã Du, nhưng bà cũng lo lắng đến sức khoẻ và đứa bé trong bụng Tiết Nhiên Ly. Nếu hai người họ có mệnh hệ gì, thì bả còn sống nổi được nữa sao? Cả nhà họ Mã sẽ chẳng còn con cháu gì nữa cả!.
Vừa chuẩn bị lên tiếng khuyên ngăn Tiết Nhiên Ly không nên đi tới nhiều lần, phía bên ngoài dồn dập tiếng bước chân, cửa phòng mở vội, là trợ lý Hà Viên của Mã Thiệu Huy chạy vào phòng bệnh, anh ta thông báo:
– Phu nhân, cậu chủ nhỏ đang trong phòng cấp cứu!
– Cái gì/ Sao chứ!
Hai người phụ nữ đồng thanh với nhau, vẻ mặt hoang mang khó tin lời mình vừa nghe. Chu Hồng Ngân bị sốc mà ngất đi tại chỗ, may vẫn còn có Tiết Nhiên Ly thân thủ nhanh lẹ mà đỡ được.
Hà Viên hỗ trợ bấm chuông gọi bác sĩ vào phòng, còn Tiết Nhiên Ly lần theo bảng hướng dẫn tìm đến phòng cấp cứu nhanh chóng.
Tầm nhìn vừa giao thoa với hình ảnh Mã Thiệu Huy ngồi cong lưng ở ghế chờ, bộ áo tây trang vốn chỉn chu thì đang bị lấm lém bởi bụi bạc dơ bẩn. Đầu anh gục xuống thiếu sức sống.
Tự dưng có dự cảm không lành, Tiết Nhiên Ly chậm chạp đi tới, thanh quản tựa như bị ai đóng băng. Cổ họng cứng ngắc, chân tay run rẩy đi tới chỗ của Mã Thiệu Huy.
Cô quỳ xuống đối diện với anh, bàn tay sợ sệt, ánh mắt mơ hồ bị lấn bởi nước mắt.
Mã Thiệu Huy ngẩng đầu nhìn cô, anh vồ tới ôm cô vào lòng, giọng nói rung lên:
– Nhiên Ly… Anh rất sợ mất thằng bé…..
Nước mắt của Tiết Nhiên Ly không chịu dừng chảy ra. Cô đau khổ và dằn vặt chính mình. Vì sao hôm nay cô không đến đây sớm hơn? Vì sao bản thân lại đi chơi vui đùa chẳng biết gì? Rất nhiều thứ tiêu cực tuôn trào vào trí óc của cô.
Nhưng Tiết Nhiên Ly cắn răng chịu đựng, hiện tại bản thân cô là chỗ dựa vững chắc cho Mã Thiệu Huy. Mã Du là đứa con ruột của anh, tất nhiên bản thân anh là người đau lòng nhất.
Cô vỗ lưng Mã Thiệu Huy, khích lệ nói:
– Anh yên tâm, thằng bé là ngôi sao sáng của nhà họ Mã, nhất định sẽ được phù hộ.
Mã Thiệu Huy oà khóc lên. Lần đầu tiên trong đời cảm giác vừa hụt hẫng vừa bất lực đến mức này.
Ngay khoảnh khắc bế Mã Du trong tay, cơ thể thằng bé mềm oặt, hơi thở nhỏ bé, như thể thoáng chốc là mất đi lúc nào không hay.
Anh thật sự rất sợ hãi, cả người rơi vào nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời.
Tiết Nhiên Ly cũng hiểu tâm trạng lúc này của anh. Cô ngồi lên ghế cạnh anh, tay vẫn ôm lưng anh và vỗ nhẹ, giọng nói đầy ấm áp mà an ủi:
– Ổn cả mà….
Miệng nói sẽ ổn, nhưng lòng Tiết Nhiên Ly đầy quặn đau. Ánh mắt ngấn nước nhìn ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu.
Cầu xin ông trời hãy thương xót cho đứa bé đáng thương ấy….