Nhưng anh không ngờ Trì Tiểu Trì hơi nhón chân lên, điếu thuốc trong miệng cậu ấy chạm vào đầu điếu thuốc mà Đông Phi Hồng đang ngậm.
——–lách tách.
Đầu điếu thuốc đỏ sậm thiêu đối giấy gói của đầu tàn thuốc còn lại, tiện đà làm thuốc lá bên trong cũng cháy theo.
Trái tim của Đông Phi Hồng đập mạnh một nhịp.
Sau khi châm thuốc, Trì Tiểu Trì liền tự động lui lại, thật giống như hành động mờ ám mới vừa rồi căn bản không phải do cậu làm.
Dựa vào lan can lạnh giá, cậu ngửa đầu nhìn khoảng không đen như mực, cùng với pháo hoa ngẫu nhiên nở rộ trong đêm.
Lệnh cấm đốt pháo hoa đã được ban bố nhiều năm như vậy nhưng vẫn có người lén phạm luật, thật giống như mừng năm mới mà không có chút tiếng vang thì không coi như một năm tốt lành.
Trì Tiểu Trì hỏi: “Chú út, nghe nói chú sắp xuất ngoại.”
Đông Phi Hồng gật đầu.
Nhiệm vụ tại thế giới này của Trì Tiểu Trì sắp kết thúc, như vậy anh cũng phải sớm chuẩn bị để mình ‘biến mất’.
Trì Tiểu Trì nói: “Nước ngoài rất tốt. Sau này ra nước ngoài thi đấu, con có thể đi thăm chú.”
Đông Phi Hồng mỉm cười không đáp.
‘Đông Phi Hồng’ là vì bảo vệ Trì Tiểu Trì mà tồn tại, Trì Tiểu Trì biến mất, muốn vượt qua tuyến thời gian để duy trì sự tồn tại của ‘Đông Phi Hồng’ thật sự quá khó, cũng không hiện thực.
Nói xong câu này, Trì Tiểu Trì không nói tiếp.
Hai chú cháu sóng vai hút xong một điếu thuốc, lại từng người châm thêm một điếu.
Nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong phòng rất lớn, nhưng đối với Trì Tiểu Trì mà nói, quanh năm huấn luyện ở hoàn cảnh dưới 0 độ, một chút lạnh như vậy cũng không tính là gì.
Hai người cứ đứng lẳng lặng như vậy sau một lúc thì Trì Tiểu Trì đột nhiên lên tiếng.
Đưa mắt về phía sân băng rộng lớn, cậu hỏi: “Chú út, chú xem The Matrix chưa?”
Thế giới này có bộ phim đó, nhưng bởi vì 061 chưa từng xem, bởi vậy Đông Phi Hồng cũng chưa từng xem.
Anh thành thực lắc đầu: “Là gì?”
Trì Tiểu Trì rít một hơi thuốc, nói: “Không có gì. Đó là một bộ phim hay.”
Khi cậu nói lời này có vẻ vô cùng lười biếng, cực kỳ giống với bản thân thật sự của Trì Tiểu Trì.
Trong mắt Đông Phi Hồng có thể phân tích hết thảy dữ liệu, bởi vậy, vào giờ khắc này, sót lại trong mắt anh chính là dáng dấp nguyên sơ của Trì Tiểu Trì.
—–Làn khói trắng lượn lờ từ giữa đôi môi hơi đỏ, chậm rãi tán ra từ sóng mũi cao thẳng, dần dần tan biến trong không khí rét lạnh.
Trong mắt của cậu, tất cả đều là hờ hững trêu ngươi, lẫn lộn một chút u buồn, mê người khiến người ta thất thần.
Đông Phi Hồng nhịn không được mà nói: “Cậu…”
Nhưng mà còn chưa dứt lời, giọng bà Đông đã từ xa xa truyền tới: “Đông ca…Tiểu Ca! Ở đâu vậy!”
Trì Tiểu Trì thản nhiên quay trở lại vẻ mặt của Đông Ca, thuần thục dí điếu thuốc vào chén nước mà Đông Phi Hồng đã chuẩn bị kỹ càng ở bên cạnh: “Mẹ, con ở đây.”
Bà Đông gọi: “Có người tìm con.”
Trì Tiểu Trì nghĩ rằng có thể là người quen, nhưng chờ cậu nhìn thấy Hạ Trường Sinh kéo vali đến thì thật sự sợ mất hồn.
Cậu bước nhanh lên phía trước: “Hạ tiền bối?”
“Vốn định ngày mai mới đến nhà em để chúc tết.” Hạ Trường Sinh thở ra khói trắng, lông mi kết sương, nhìn qua vừa tái nhợt lại mỹ lệ, “…Nhưng mà có chút chuyện ngoài ý muốn. Có thể ở nhà em một ngày hay không?”
Trì Tiểu Trì đương nhiên đồng ý.
Nhà bọn họ có hai gian phòng dành cho khách, đủ cho Hạ Trường Sinh ngủ lại.
Khi đưa Hạ Trường Sinh vào cửa, Trì Tiểu Trì không hỏi câu nào mà chỉ giới thiệu Hạ Trường Sinh với ba mẹ, cậu cũng chỉ nói anh ấy đến đây để du lịch.
Bà Đông biết anh ấy, lại vừa mới nghe được tin tức ngầm, cho nên ánh mắt nhìn Hạ Trường Sinh có chút không bình thường: “Giao thừa lại chạy ra ngoài đi du lịch? Ba mẹ của cháu đâu?”
Hạ Trường Sinh nâng tách trà nóng, thật lòng đáp: “Cháu là cô nhi.”
Lúc Hạ Trường Sinh mới vừa vào trường thể thao bị bắt nạt cũng là vì điều này, trong lòng đám con nít, có mẹ tốt hơn hẳn không có mẹ.
Hiện tại nhắc lại chuyện này nhưng Hạ Trường Sinh không có cảm giác gì đặc biệt, trong khi bà Đông đã dâng lên cảm giác trìu mến khó kiềm nén, đưa hạt dưa, hỏi han ân cần, chỉ mới tán gẫu vài ba câu mà ngay cả tư thế muốn nhận con nuôi cũng sắp bày ra.
Cuộc đời của Hạ Trường Sinh chưa từng được đối đãi long trọng như vậy, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, chỉ có thể dựa vào Trì Tiểu Trì cầu cứu.
Rốt cục vẫn là Trì Tiểu Trì giải cứu, đưa anh ta vào phòng dành cho khách.
Cửa phòng vừa đóng, Hạ Trường Sinh thở phào một cái thật dài: “Cám ơn.”
Trì Tiểu Trì: “Anh không quen.”
Hạ Trường Sinh nói: “Đúng là anh không quen lắm. Người nhà Lâu ca…không như vậy.”
Ông Lâu bà Lâu từng âm thầm bị Lâu Tư Phàm nhắc nhở nhiều lần về thân thế của Hạ Trường Sinh, vì vậy đối đãi với Hạ Trường Sinh luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chạm vào nỗi đau của anh ấy, bởi vậy, mặc dù Hạ Trường Sinh được tiếp đãi long trọng nhưng dù sao cũng tránh không được lúng túng.
So sánh với nhau, sự nhiệt tình của bà Đông làm cho Hạ Trường Sinh có chút không quen, nhưng ngoài ra lại có thêm một chút ấm lòng.
Trì Tiểu Trì lại không nói chuyện.
Hạ Trường Sinh ngồi trên ghế: “Anh ở một đêm, ngày mai sẽ đi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tùy anh thôi. Nếu thích thì cứ ở thêm vài ngày.”
Hạ Trường Sinh nói: “Có thể mượn em một chút tiền không?”
Trì Tiểu Trì: “Bao nhiêu?”
Hạ Trường Sinh: “Vé xe lửa về lại đội tuyển tỉnh chắc khoảng 120 tệ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Được. Nhưng bây giờ hẳn là hết vé rồi. Tra thử trước trên mạng xem còn vé hay không đã.”
Hạ Trường Sinh: “Anh mất điện thoại di động rồi.”
Trì Tiểu Trì: “…Mua trước một cái dự phòng đi.”
Hạ Trường Sinh: “Ví tiền và điện thoại đều bị lấy cắp.”
Trì Tiểu Trì: “…Trên người anh còn cái gì?”
Hạ Trường Sinh nói: “Vẫn còn chứng minh thư. Từ trước đến nay anh luôn để riêng chứng minh thư và ví tiền.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Mịa nó, tân niên đến nơi mà chỉ còn lại cái chứng minh thư.
Cậu hỏi: “Tiền bối, anh đến đây là dự định cùng Lâu tiền bối cùng nhau qua lễ tân niên phải không?”
Hạ Trường Sinh trầm mặc một cách kỳ lạ, sau một hồi lâu mới đáp: “Ừm. Anh và cậu ấy cãi nhau.”
…Hay lắm, nhân quả cốt truyện rốt cục đã kết nối.
Vốn là Hạ Trường Sinh dự định ăn tân niên cùng Lâu Tư Phàm, bất ngờ xảy ra tranh cãi, Hạ Trường Sinh rời khỏi nhà họ Lâu, dự định đến trạm xe lửa mua vé quay về đội tuyển tỉnh, không ngờ ví tiền và di động bị trộm sạch sành sanh, hết cách, chỉ có thể đi bộ đến tìm nhà Đông Ca để cầu cứu.
Trì Tiểu Trì tra tìm vé tàu hỏa: “Từ mùng một đến mùng bốn đã hết sạch vé.”
Hạ Trường Sinh cúi đầu: “Anh đi xe buýt quay về.”
Trì Tiểu Trì nói: “Được, ngày mai em cùng anh đến bến xe xem thử.”
Hạ Trường Sinh nói: “Cám ơn.”
Hạ Trường Sinh cũng không nói vì sao lại cãi nhau với Lâu Tư Phàm, Trì Tiểu Trì cũng không hỏi.
Sự quan tâm này trông có vẻ không hợp tình người nhưng lại khiến Hạ Trường Sinh rất cảm kích.