Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi, tựa như cô muốn thay Lục Tây Kiêu khóc hết tất cả những gì mà anh chịu đựng lúc trước.
Cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao Lục Tây Kiêu lại nói, mặc kệ giữa bọn họ tan vỡ thành như thế nào, đều là cô có lỗi với anh.
Cô sai, đã sai thật rồi, cũng hoàn toàn sai.
Cơn giận mà Lục Tây Kiêu nghẹn khuất nhiều năm cuối cùng cũng được phát tiết ra hết, nhưng không hề có chút thoải mái nào, anh nhìn Chu Vãn trước mặt khóc đến tan nát cõi lòng, cuối cùng vẫn cảm thấy không nỡ.
“Được rồi.” Anh thở dài, nuốt cơn tức giận còn lại của mình trở về: “Đừng khóc nữa.”
Chu Vãn biết trước giờ anh không thích con gái khóc, dùng sức lau nước mắt, cố gắng nhịn xuống giọng nức nở, “Ừm” một tiếng.
Lục Tây Kiêu nhìn cô một lúc: “Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Vừa rồi anh bị rượu đổ vào phía sau lưng, áo sơ mi bên trong cũng bị ướt một chút, anh cởi áo sơ mi đi vào phòng tắm cho khách, còn phòng tắm trong phòng ngủ để lại cho Chu Vãn.
Lúc Chu Vãn tắm rửa xong, anh vẫn chưa đi ra, cô nhặt áo sơ mi trên mặt đất lên, xem có thể dùng nước giặt sạch không, rồi bỏ vào trong chậu nước ấm ngâm với bột giặt.
Lúc Lục Tây Kiêu bước ra thì thấy cảnh tượng như vậy.
Chu Vãn xắn tay áo lên trên khuỷu tay, cánh tay nhỏ nhắn, trắng nõn, dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, đôi mắt cụp xuống, vài sợi tóc xõa xuống hai bên má, ánh trăng soi rọi vào người cô tỏa ra một lớp sương mỏng, vừa yên tĩnh vừa ấm áp.
Anh đi qua thử nhiệt độ của nước, không phải nước lạnh, nên cứ tùy ý để cô giặt.
Giặt xong, Chu Vãn đem áo sơ mi phơi trên ban công, áo vest không thể giặt tay, cô định sáng mai mang đến tiệm giặt ủi.
Đêm đã khuya.
Cô rửa tay sạch sẽ, leo lên giường, vừa nằm xuống, Lục Tây Kiêu lập tức tắt đèn.
Anh nghiêng người, cánh tay dài vòng qua người Chu Vãn, ôm cô vào lòng.
Chu Vãn khựng lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lập tức ngoan ngoãn dựa vào ngực Lục Tây Kiêu, hô hấp của cô cũng bởi vì nấc nghẹn mà vẫn chưa ổn định lại, hàng mi đen không ngừng run rẩy, tựa như con bướm giương cánh muốn bay.
Qua một lúc, Chu Vãn ngẩng đầu lên.
Chăn đệm cũng vang lên tiếng ma sát sột soạt khe khẽ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi Lục Tây Kiêu.
Lông mi cô càng run rẩy nhiều hơn, sau đó, cơ thể cũng nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẫn ngây ngô tiếp tục hôn anh.
Trong bóng tối Lục Tây Kiêu mở mắt ra, rèm cửa không kéo chặt, ánh trăng rơi xuống mặt cô, ánh sáng và bóng tối phân cách rõ rệt, cô thành kính như thể muốn nghển cổ chờ hành hình, lại tuyệt vọng hệt như muốn ăn cả ngã về không.
Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động, lúc mở miệng giọng nói khàn khàn: “Chu Vãn.”
Chu Vãn cảm giác được giọng của anh thay đổi, cũng cảm giác được cơ thể và cơ bắp căng cứng của anh, cô không kịp suy nghĩ kỹ càng, đầu óc hoảng loạn nghĩ muốn làm điều gì đó, để bù đắp cho anh.
Trước giờ, Lục Tây Kiêu không có sức kháng cự đối với cô.
Anh chỉ nhịn được ba giây, lập tức trở mình đặt Chu Vãn dưới cơ thể, đầu gối chống bên cạnh người cô, giọng anh trầm thấp, đôi mắt đen láy như mực nhìn cô, không có cảm xúc gì: “Đã muộn thế này, không muốn ngủ à?”
Anh nói rất rõ ràng.
Chu Vãn cũng nghe rõ.
Nhưng cô vẫn duỗi cánh tay thon dài vòng qua gáy Lục Tây Kiêu, mười ngón tay đan vào nhau, hơi dùng sức kéo thấp xuống.
Trong khoảnh khắc đó lý trí của Lục Tây Kiêu sụp đổ.
———
Ánh trăng yên tĩnh lại mãnh liệt.
Lục Tây Kiêu hiểu rõ suy nghĩ của Chu Vãn.
Có lẽ là từ nhỏ ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, lúc nào Chu Vãn cũng coi mình như gánh nặng, cô không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn người khác tốn quá nhiều sức lực vì cô.
Tất cả mọi chuyện trong đêm nay, đều mang đến áp lực cho Chu Vãn.
Cô cảm động, nhưng cũng mất phương hướng.
Cô khóc rồi cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại rằng cô không đáng để anh đối xử tốt, anh không cần làm những điều đó vì cô.
Chỉ cần đối xử tốt với cô hơn sự cho phép của cô một chút, cô lại lập tức muốn trốn tránh.
Thế nên cô mới có thể chủ động như vậy, lấy dáng vẻ được ăn cả ngã về không, mang theo ý muốn dâng tặng bản thân, rõ ràng lúc trước cô là một cô gái ngay cả hôn một cái mặt cũng ửng hồng.
Khi ấy, Lục Tây Kiêu dùng cách thảm hại nhất để giữ Chu Vãn lại.
Mà bây giờ Chu Vãn muốn dùng cách cực đoan hết mức để bù đắp cho anh.
Vậy bù đắp xong rồi, có phải cô lại muốn dứt bỏ nợ nần tình cũ, chấm dứt lần nữa với anh không?
———
Cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể.
Chu Vãn đều co người run rẩy, móng tay dùng sức bấm vào lưng Lục Tây Kiêu, một giây tiếp theo sợ làm đau anh, lại nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay cuộn chặt vào lòng bàn tay, bấm ra từng vết trăng lưỡi liềm thật sâu.
“Lục Tây Kiêu…”
Cô vẫn không nhịn được, cau mày, gần như không thở nổi, sắp hít thở không thông: “Đau, em đau…”
Cô khóc đến cực kỳ đáng thương.
Không biết là cơ thể đau, hay là đau lòng.
Còn Lục Tây Kiêu nhìn thoáng qua đã cảm thấy xót thương.
Nhưng anh càng cảm thấy xót thương, lại càng thấy mình nực cười.
Anh không muốn bị cô thao túng cảm xúc lần nữa, không muốn tiếp tục mặt dày đi theo sau cô giống như một con chó pug nữa.
Lục Tây Kiêu tiện tay lấy một cái cà vạt bên mép giường, che kín hai mắt Chu Vãn, buộc nút phía sau đầu cô.
Trước mắt Chu Vãn tối đen, không nhìn thấy cái gì, giác quan được phóng đại vô hạn, tất cả tri giác tập trung hết vào chỗ kia, giống như là muốn xé rách cô ra.
“Lục Tây Kiêu.” Cô run rẩy gọi tên anh.
Giống như người sắp chết đuối dùng hết sức lực nắm lấy khúc gỗ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Bỗng nhiên, một giọt nước ấm nóng rơi xuống xương quai xanh của Chu Vãn.
Có lẽ là mồ hôi, cũng có lẽ là nước mắt.
Một giây sau, Lục Tây Kiêu khàn giọng trả lời: “Ừm.”
Đáy mắt anh đỏ như máu, lông mi ươn ướt, bởi vì kiềm chế nên giọng nghe cực kỳ lạnh lùng, đè nén những tâm tình khó nói, dường như thoát khỏi hồng trần, trông về nơi xa.
Trái tim Chu Vãn chua xót.
Cô lại nghĩ, có lẽ thứ rơi xuống xương quai xanh của cô chắc chỉ là mồ hôi.
Lục Tây Kiêu không biết suy nghĩ trong lòng cô, quệt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt cô, giữ lấy cổ cô khiến cô ngẩng đầu lên, hổ khẩu thoáng dùng sức.
Đôi mắt anh phiếm đỏ, nói: “Gọi anh.”
Chu Vãn phát ra một tiếng giãy giụa, nức nở nghẹn ngào.
“Gọi anh.” Lục Tây Kiêu vỗ nhẹ mặt cô, lặp lại.
Chỗ kia lấy đà chờ vận động, lại im ắng vì một câu uy hiếp này của Lục Tây Kiêu.
Chu Vãn đỏ bừng cả mặt, bởi vì vừa đau vừa sợ nên cả người run rẩy, cô sợ Lục Tây Kiêu thật sự cứ tiến vào như vậy, cuối cùng vẫn là sự sợ hãi chiến thắng sự xấu hổ
“Anh.” Giọng cô rất nhẹ rất nhẹ, mang theo sự thống khổ nghẹn ngào.
Cách nhiều năm như vậy, Lục Tây Kiêu vẫn bị một tiếng “Anh” này làm đau đớn.
Vừa rồi còn đau lòng đến không dám động, hiện giờ chút đau lòng này tựa như gió cuốn mây bay tan gần như không còn, anh nhếch khóe miệng cười tự giễu, dùng sức ấn chặt eo Chu Vãn, không hề để ý đến cô khóc lóc gọi tên nữa.
Cả phòng kiều diễm.
Chuyện này không thể gọi là chuyện nam hoan nữ ái, mà là một cuộc đấu tranh giữa giống cái và giống đực.
Dường như bọn họ xuyên qua mấy năm thời gian, cùng chống lại quá khứ của bản thân và đối phương, phát tiết, tranh giành đến mình đầy thương tích, máu tươi đầm đìa mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng cuối cùng.
Lục Tây Kiêu không thể thấy đôi mắt mông lung dưới cà vạt của Chu Vãn.
Cũng như đôi mắt mơ hồ của Chu Vãn không thể nhìn thấy vết sẹo trên ngực anh, cùng với hình xăm phía trên như khắc sâu vào tận xương tuỷ.