“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, cậu đếm lại lần nữa đi, đợt lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu thước đo, cậu cũng có thể đo thử, đảm bảo mỗi 1 con đều hơn 9cm.”
“Không cần đo, vừa nhìn là biết ngay.”
“Ha ha ha đúng vậy, chúng ta kiêng cá về nào.”
Hai người khiêng thùng cá về bờ, vợ Mao Hoa Thanh cũng qua đây, dùng bao tải đựng bao lớn sò điệp, nhiệt tình hỏi:”Cố tình chọn 2 túi lưới mập mạp nhất để cắt đó, Lục Áo cậu xem chất lượng này được không?”
Lục Áo mở túi ra xem, quả nhiên con nào cũng rất to, sắp to bằng lòng bàn tay cậu.
Mao Hoa Thanh thấy cậu vừa lòng, nói:” Sò điệp nhà tôi là sò điệp thịt hồng, nấu vừa thơm vừa mềm, tối nay cậu ăn thử là biết. Bất kể là hấp hay nấu canh, mùi vị đều cực kỳ được. Chỉ là không nên ăn nhiều, sợ là khô nóng trong người!”
Nói rồi Mao Hoa Thanh lộ ra vẻ tươi cười ‘cậu cũng hiểu mà’.
Lục Áo làm bộ không phát hiện.
Những con sò điệp này Mao Hoa Thanh bán cho cậu 5 tệ nửa kg, tổng cộng hơn 17kg, bỏ đi số lẻ, chỉ tính 17kg.
Lục Áo thanh toán tiền, đem cá mú nghệ và sò điệp bỏ lên xe 3 gác.
Mao Hoa Thanh đi qua hỗ trợ khiêng vác, “Mấy con sò điệp này tối này có thể ăn rồi, sò điệp mà nhà tôi nuôi, không có cát, cũng đã thông qua kiểm dịch tiểu chuẩn để đưa ra thị trường, nếu mà ăn sashimi, uống chút rượu cũng không thành vấn đề.”
“Được, cảm ơn.”
“Ài, không cần khách sáo, nếu ăn thấy vừa lòng, lần sau lại tới nhé.”
Lục Áo về tới thôn đã hơn 4 giờ chiều, cậu bỏ sò điệp vào trong thau lớn, thêm chút nước biển vào để nuôi tạm.
Cá mú nghệ con còn nhỏ, thời tiết lại nóng thế này, Lục Áo sợ để lâu sẽ không sống nổi, dứt khoát nhân lúc trời chưa tối, chở ra biển để phóng sinh sớm.
Cậu chở thùng ra bờ biển, lại khiêng tới chỗ đá ngầm.
Người còn chưa tới đá ngầm, tai cậu đã nghe thấy tiếng ai đang nói.
Người nói còn rất trẻ, nhưng không phải là mấy giọng nói quen thuộc mà cậu từng nghe.
Hai âm thanh hình như đang trò chuyện, nghe giống như đôi tình nhân.
Giờ là thời gian nghỉ hè, mấy sinh viên đại học trong thôn đều trở về, có thể là đang đi biển bắt hải sản.
Lục Áo nghe xong, cũng không để ý, vì để tránh xấu hổ, cậu đặc biệt cách xa xa để né tránh.
Cậu khiêng cá mú nghệ tiếp tục đi, đi tới vùng biển thường ngày hay bắt cá, đem cá mú nghệ đổ vào trong biển.
Cậu thường xuyên bắt được cá mú nghệ ở xung quanh đây, môi trường bên này hẳn là thích hợp cho cá mú nghệ sinh trưởng.
Thùng nước nghiêng qua, cá mú nghệ trơn tròn rơi vào trong nước biển, nhanh chóng chạy trốn ra bốn phía.
Lục Áo đổ hết 2 thùng còn lại, hít 1 hơi thật sâu rồi nhảy xuống nước, muốn nhìn xem những con cá này có thích ứng với môi trường không.
Cậu không định bắt cá, trên người chỉ mặc mỗi cái quần cộc, tùy tiện xuống nước xem thử, đợi lát nữa sẽ trở về nhà.
Cậu xuống nước bơi 1 vòng, khi trồi lên mặt nước, bên tai nghe được tiếng kêu cứu.
Đó là giọng nam, tiếng kêu tràn ngập sự sợ hãi, cũng không biết đã kêu bao lâu.
Lục Áo không ngờ ở đây còn có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tiếng kêu cứu càng ngày càng yếu, dần dần yếu đến mức sắp không nghe được nữa.
Lục Áo trong lòng giật mình, mặc kệ những suy nghĩ lung tung trong đầu, hét lớn một tiếng, “Cố chịu 1 chút! Tôi tới ngay!”
Nói xong cậu bơi nhanh qua bên kia.
Tiếng kêu hẳn phát ra từng chỗ tảng đá ngầm to cách cậu khoảng 1 km, nơi đó có khúc quẹo, vừa khéo ngăn cản tầm mắt.
Tai Lục Áo tinh, chẳng sợ cách xa như vậy, cậu vẫn nghe được rõ ràng.
Trên thực tế, muốn bơi qua cần tốn 3-5 phút.
Trong lòng Lục Áo sốt ruột.
Nghe động tĩnh này, hẳn bọn họ đã rơi xuống nước được 1 khoảng thời gian, bơi qua đã tốn thời gian, đi vớt người cũng cần thời gian, thời gian dây dưa 3-5 phút này, cả hai có thể đều sẽ chết mất.
Tốc độ bơi của Lục Áo chỉ bình thường mà thôi.
Nếu chạy trên bờ có thể sẽ nhanh hơn, nhưng trên bờ đá ngầm gập ghềnh, thủy triều mỗi ngày đều sẽ bao phủ 1 phần, bởi vậy có rất nhiều đá ngầm đều mọc đầy rêu xanh trơn trượt, không cẩn thận sẽ bị trượt ngã bể đầu.
Lục Áo ở trong nước cấp tốc bơi nhanh, đôi tai đã dần không nghe thấy tiếng kêu cứu nữa, không biết là đang vội tự cứu nên không rãnh kêu cứu hay đã chìm vào trong biển rồi.
Đáy lòng Lục Áo nặng nề, mặc kệ tất cả, mau chóng biến về hình rồng, dùng vuốt chân sau cầm quần cộc nhanh chóng bơi về bên kia.
Tốc độ bơi của hình rồng có thể nói là nhanh như điện, chỉ có hơn chục giây, cậu đã tới nơi.
Đời này cậu chưa từng chật vật nhếch nhác như vậy.
Khi cậu tới, một nam một nữ ngâm mình trong nước đã mất đi ý thức.
Hai người lẳng lặng trôi trong nước, lồng ngực không còn phập phồng, chóp mũi cũng không có bọt khí.
Nam sinh kia có thể là muốn cứu người, kết quả bị nữ sinh trong vô thức cuốn lấy, nam sinh không kịp giãy giụa, cũng bị chìm theo.
Rất nhiều người đối với tình huống ở dưới nước có sự hiểu sai, nếu có 1 người thể trọng 50kg rơi xuống nước, trong lúc giãy dụa, sức của người nọ tuyệt đối sẽ hơn 50kg, gây ảnh hưởng rất lớn trong việc cứu giúp.
Điều này dẫn đến rất nhiều lúc, người không kinh nghiệm đi cứu người bị đuối nước trái lại khiến bản thân cũng bị thiệt mạng.
Lục Áo nhanh chóng bơi qua, quên cả việc biến lại hình người, móng ngắn nhỏ mỗi bên 1 người, trước tiên kéo họ trồi lên mặt trước trước.
Thấy hai người không thể tự mình hít thở, ôm nổi lên mặt nước cũng không còn hô hấp.
Trong lòng Lục áo hiện ra dự cảm xấu.
Đá ngầm nơi này tương đối dốc, lên bờ không tiện, Lục Áo vùng vẫy một hồi mới thành công lên bờ.
Trên bờ, 2 người đều đã rơi vào hôm mê.
Móng vuốt của Lục Áo đặt trên ngực bụng của bọn họ, bọn họ không hề có phản ứng.
Nếu như không kịp thời nghĩ ra biện pháp, cho dù có thể cứu sống, bọn họ cũng sẽ đối mặt với nguy cơ não bộ bị tổn thương.
Lục Áo nhanh chóng biến về hình người, mặc lại quần cộc, làm hồi sinh tim phổi (CPR) cho họ, một giây cũng không dám trì hoãn.
Lần đầu tiên cậu gặp phải loại tình huống khó cả đôi đường này, chỉ sợ có thể cứu được người này không cứu được người còn lại.
Chú thích:
Cá mú trân châu:

Lồng nuôi sò điệp:
