Anh buông tờ báo xuống,liếc mắt nhìn Đồ Hiểu một cái, “Gia Minh vừa học chơi cờ vua, cô không thể nhườngthằng bé được sao?”
Đồ Hiểu giơ một ngón taytỏ vẻ cự tuyệt, “tôi đây đối với thằng bé không thể không chỉ bảo được, khôngthất bại thì không thể nào thành công, trong hy sinh có thắng lợi mà.”
Xem ra là rất có đạo lý,Cố Hoài Việt yên lặng gấp tờ báo, chắp tay sau lưng đi đến chiến trường chém giếtcủa hai người nào đó. Anh dùng chân đá đá cái mông nhỏ của tiểu gia hỏa kia.
Tiểu gia hỏa kia ngay lậptức ôm lấy chân của anh, “Thủ trưởng, đánh bại cô ấy đi.”
“Cha con cùng ra trậnchinh chiến sao?” Đồ Hiểu một bên bày cờ một bên suy nghĩ nói, “Nếu không sắp xếplại một chút nhé?”
Cố Hoài Việt dùng ánh mắtý bảo cô tiếp tục nói.
Đồ Hiều hai mắt tỏa sángnhìn Cố Gia Minh, “Đem tiểu quỷ nhà anh cho tôi mượn về nhà chơi hai ngày, mangvề cho bố mẹ tôi xem, bọn họ mỗi ngày đều nhắc tới cháu ngoại.”
Tiểu gia hỏa kia đề cao cảnhgiác trừng mắt nhìn một cái, sau đó lại lập tức nước mắt lưng tròng nắm chặt quầnáo Cố Hoài Việt.
Tham mưu trưởng trầm ngâmmột lát rồi gật gật đầu, “Cũng được…”
Nghe vậy Đồ Hiểu lập tứckích động không thôi, tiểu gia hỏa kia thì bị dọa cho mở to hai mắt. Cô Hoài Việtliếc mắt nhìn hai người, cười nhạt, “Chỉ cần cô không sợ bác trai và bác gáithúc giục càng nhanh hơn thì được, tôi không sao cả.”
Đồ quân y lập tức ủ rũ,cũng không có tinh thần chơi cờ. Cô vốn chơi cờ rất tốt, cùng tiểu gia hỏa nàylà người tám lạng kẻ nửa cân rồi, gặp phải một người lính am hiểu bày trận nàythì đúng là không đất dụng võ rồi.
Đồ Hiều phiền chán đầybàn cờ, “Không được.”
Cố Hoài Việt nhìn Đồ quâny, “Làm sao vậy?”
Đồ Hiểu vừa mới tiễn máitóc dài… giờ là một cái đầu với mái tóc ngắn, “Phiền.”
Cố Hoài Việt nghe vậykhông khỏi nở nụ cười, xem ra cô nàng này cùng con khỉ của Thẩm gia kia thật sựlà một đôi, ngay cả động tác nhỏ như vậy cũng giống nhau như đúc, “Người làmcho cô phiền lại không ở chỗ này, cảm xúc này của cô cũng không đúng rồi.”
Đồ Hiểu trừng mắt nhìnanh một cái, thật đúng là không thể phản bác lại được. Cô đang phiền chính làphiền vì điều này, nhìn thấy con khỉ của Thẩm gia thì cô cảm thấy phiền, nhìnkhông thấy thì cô cảm thầy phiền hơn nữa.
“Anh còn nói anh ấy khôngtrốn tôi sao?”
“Cái đó tôi cũng không biết.”Cố Hoài Việt nói, “Nhưng nghe nói gần đây sư đoàn D đang phải chuẩn bị cho đạihội trù bị nên cậu ta hẳn là tương đối bận.”
Đồ Hiểu im lặng một lúcsau đó nói, “Tổn thương của anh ấy có thể lành được không?”
Cố Hoài Việt gật đầu, trầmmặc một lúc lâu rồi mới nói, “Cho cậu ta một chút thời gian. Một người quânnhân luôn mang trên mình một tổn thương nhất định, bất luận là một người quânnhân như thế nào mà nói thì đều đau như cắt.”
“Vậy anh ấy như thế nàomà không chết?” Đồ Hiểu tức giận nói, “Đàn ông các anh cũng thực sự là… thamgia quân ngũ thì giỏi lắm sao, người nào cũng có khoảng thời gian yếu đuối củamình. Anh cho bản thân mình khối thuốc nổ vây quanh xem anh còn đứng bất độngđược không.”
Cố Hoài Việt nghe ví dụnhư vậy thì nở nụ cười, nghĩ lại thì phát hiện cách pha trò của cô cũng giốngnhư Thẩm Mạnh Xuyên, bởi vì bọn họ là hai người giống nhau.
“Từ Nghiêm Chân tôi đã họcđược một chiêu.”
“Cái gì?” Anh hiếu kỳ hỏilại.
“Tôi tìm anh ấy khóc lóckhông cho anh ấy đi.”
Nhưng mà hiện tại cô phiềnđến mức muốn nhức cả đầu lên rồi, “Không chơi nữa, đi làm việc đây.” Nói xongliền xoa mặt tiểu quỷ kia một cái, bị cậu bé trừng một chút thì mới cúi đầu rờiđi.
Cố Hoài Việt nhìn chằm chằmcánh cửa bị Đồ Hiểu đóng lại thì thất thần trong chốc lát, thản nhiên cười cười,xoay người lại nhìn tiểu quỷ kia, “Thế nào? Hết giận chưa?”
Nhìn bộ dạng Đồ quân y mặtxám mày tro khiến cho tiểu gia hỏa kia cười khanh khách.
Cố Hoài Việt khõ lên tráncon trai, cúi đầu nhìn cậu bé, “Cái này gọi là đánh rắn phải đánh giập đầu, làvấn đề chiến thuật. Chờ con trưởng thành mới có thể hiểu được.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng,còn chưa kịp phản bác thì chợt nghe có tiếng đập cửa truyền tới. Cố Hoài Việt hếchcằm lên, ý bảo tiểu quỷ kia đi ra mở cửa.
Người đến làm cho Cố HoàiViệt cảm thấy ngoài ý muốn, anh không khỏi đứng lên, đi về phía cửa.
Mà Tưởng Di thiếu chút nữathì đã đẩy cửa vào thì đang đứng ở nơi đó cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh mắt totrừng đôi mắt nhỏ.
Tưởng Di cúi đầu nhìn vàocặp mắt to tròn xoay chuyển kia của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh trong chốc lát,sau đó khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Việtđang đứng ở phía sau cậu bé. Để ý sơ qua mái tóc của anh, lộ ra một nét tươi cườikhéo léo, “Không quấy rầy đến giờ nghỉ ngơi của cháu chứ?”
Cố Hoài Việt giật mình mộtchút, mới mời Tưởng Di vào trong phòng, “Không có đâu ạ, mời dì vào.”
Tưởng Di mỉm cười gật gậtđầu, đi vào trong phòng bệnh. Cố Hoài Việt xoay người xoa xoa đầu tiểu quỷ kia,“Con đi tìm dì Đồ Hiểu chơi đi.”
Tiểu gia hỏa kia không muốnđi nhưng nhìn Tưởng Di không hiểu sao có chút mâu thuẫn. Đành phải ngậm miệng,đi tìm Đồ quân y thôi.
Cố Hoài Việt rót cho TưởngDi một ly trà.
Tưởng Di nửa đứng nửa ngồinhận lấy ly trà, “Đừng phiền toái như vậy, dì tới muốn nhìn cháu xem bệnh tìnhcủa cháu như thế nào thôi.
Cố Hoài Việt chậm rãi ngồixuống bên cạnh, “Không có gì lớn đâu ạ, cháu đã tốt lên rất nhiều rồi.”
“Nói thì nói như vậy, bịthương vào tận gân cốt thì phải tĩnh dưỡng cho thật tốt vào. Các cậu tham giaquân ngũ thì một năm chỉ có được vài ngày nghỉ ngơi, hiện tại cháu có thể phóngđại cho nó lớn thêm một chút mà nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ,“Dì thật là, nhưng để cho dì lo lắng cho cháu thế này thì cháu cũng có chút bănkhoăn.”
Tưởng Di cười cười, “Vôphương thôi, ba Kiều Kiều với ba cháu nói thế nào cũng là bạn chiến hữu nhiềunăm, ngẫu nhiên nghe Mạnh Xuyên nhắc tới thương thế của cháu nên để dì tới thămcháu một chút. “ Nói xong cầm ly trà lên uống, có chút suy nghĩ khi uống ngụmtrà.
Kỳ thật Tưởng Di cũngđang nói dối thôi, tuy rằng Thẩm Nhất Minh có ý tứ này nhưng thúc đẩy bà tớiđây vẫn là con gái của mình. Thẩm Mạnh Kiều nghe nói Cố Hoài Việt bị thương thìrất lo lắng, nhưng lại ngại việc tình cảm không tiến được mà còn đến đây, đànhphải để cho người làm mẹ như bà đến đây.
Tưởng Di buông ly trà xuốngnhìn xung quanh một vòng, “Trong nhà chỉ có mình tiểu quỷ kia ở trong này cùngcháu thôi sao?”
Cố Hoài Việt lắc đầu,“Nghiêm Chân ở chỗ này với cháu, tiểu tử kia hôm nay mới cùng bà nội của NghiêmChân tới đây, hai ngày nữa thì phải trở về.”
Tưởng Di gật đầu, NghiêmChân là người vợ thứ hai của Cố Hoài Việt. Không biết như thế nào, nhắc tới tênngười này thì Tưởng Di lập tức đã nghĩ tới khuôn mặt của cô ấy, thanh tú nhuhòa, hẳn là một người có tính tình dịu dàng.
Bởi vì không thường gặp mặt,nói xong những lời khách sáo thì nhất thời sẽ miễn cưỡng có chút tẻ ngắt. Đúnglúc này thì ở hành lang ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thanhthúy, Cố Hoài Việt nghe xong mà cười cười.
“Là tiểu tử kia, hẳn làthấy Nghiêm Chân cùng bà nội.”
Tưởng Di cũng đứng lên, mỉmcười, “Bọn họ đã trở lại rồi sao? Dì thật ra cũng muốn gặp họ.”
Nói xong đi theo Cố HoàiViệt đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra cửa phòng bệnh thì thấy hai người đang đitrước cười nói, Tưởng Di không khỏi đứng chôn chân tại chỗ.
Nghiêm Chân hiển nhiêncũng nhìn thấy bọn họ, căn bản là cô đang cùng tiểu gia hỏa kia cười nói, đợi đếnkhi đến gần mới thấy rõ ràng người đứng bên cạnh Cố Hoài Việt là ai, nét tươicười trên môi liền cứng ngắc. Mắt trợn trừng, cơ hồ là có chút ngạc nhiên nhìnTưởng Di. Quả táo cầm trong tay cũng rớt xuống đất, một quả táo màu hồng giốngnhư một hạt châu rớt xuống trên hành lang.
Nghiêm Chân bất chấp màquay đầu lại nhìn bà nội. Mà bà nội cũng đứng chôn chân tại chỗ, giống nhưkhông có chút phản ứng gì vậy.
Cố Hoài Việt sâu sắc pháthiện ra điều gì đó, nói tiểu gia hỏa kia đi nhặt quả táo vừa bị rớt xuống, còn mìnhđi qua ôm lấy vai Nghiêm Chân, “Làm sao vậy?”
“Em … Em..” Cô nhìn vàoánh mắt của anh, Nghiêm Chân cố gắng trấn định mình, “Em không sao…. Nhưng…nhưng bà nội…”
Nghiêm Chân chưa nói xongnhư cảm giác được thân thể bà nội ở sau mình có chút nghiêng ngả, đứng không vữngnữa.
Cố Hoài Việt nhìn sắc mặttrắng bệch của bà nội cùng với hô hấp không ổn định của bà, thì mày nhăn lại,“Anh đem bà nội đỡ vào trong , em đi kêu bác sĩ đi.”
Thấy cô vẫn đứng trố mắtnhư vậy, Cố Hoài Việt không khỏi đem giọng nói nhấn mạnh lên, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân đột nhiênhoàn hồn, nói được sau đó xoay người chạy nhanh như bay đi tìm Đồ Hiểu.
Mà Tưởng Di vẫn đứng tạichỗ giống như đã ngừng hô hấp rồi, làm cho người ta không phát hiện ra sự tồn tạicủa bà ấy. Sau khi Cố Hoài Việt đỡ bà nội vào phòng thì bà mới mới sực tỉnh lại,hít một hơi thật sâu, hai huyệt thái dương đột nhiên cảm thấy đau.
Lại gặp mặt.
Cách biệthơn hai mươi năm, lại gặp mặt lần nữa.