Đôi môi Bạch Tà nhấp thành một đường tuyến, ánh mắt dời xuống sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi một hồi lâu, cánh môi hắn hơi mỏng, cảm giác như chỉ cần cắn nhẹ một cái liền có thể ngậm lấy, sắc môi thực nhạt, làm người nhịn không được muốn gia tăng màu sắc cho cánh môi này.
Cặp môi kia giống như có gì đó hấp dẫn người khác, Bạch Tà nhịn không được để sát vào chút.
Lạc Hằng hơi ngưỡng cằm, mới phát hiện hai người dựa đến cực gần, lúc này Bạch Tà cúi đầu để sát vào mình, đôi môi y cơ hồ sắp chạm vào chóp mũi hắn, theo hô hấp của y, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt như có như không, Lạc Hằng cảm giác được y đang nhẹ nhàng cọ lấy hắn.
Lạc Hằng kinh ngạc, bởi vì dưới tình huống bình thường, trừ phi là lúc diễn kịch ở trước mặt mọi người, hoặc là lúc hắn ngủ, Bạch Tà mới có thể dựa gần như vậy, còn những lúc khác thì đều rất cẩn thận, Lạc Hằng đang muốn trêu chọc y, mới phát hiện y không thích hợp, hai tròng mắt của y có một ít tan rã rất nhỏ.
Lạc Hằng giật giật cánh mũi, mới phát hiện khí vị trong không khí rất không đúng, độ ấm trong không khí có chút cao, khí vị cũng có chút ngọt nị, trong lúc hô hấp, yết hầu liền trở nên có chút phát ngứa.
Hắn ở Đọa Lạc Chi Uyên gặp nhiều, thân thể sớm đã quen với cái này, cơ hồ cũng chưa từng ở phương diện này sinh ra dục vọng, tất nhiên là khí vị trong không khí này cũng sẽ không sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng với hắn, vừa rồi vẫn luôn chú ý trên người Bạch Tà nên không chú ý tới, xem bộ dạng này của y hẳn là đã hít vào không ít.
Lạc Hằng nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta rời đi trước?”
Bạch Tà lấy lại tinh thần, mới phát giác hai người dựa đến cực gần, vừa rồi trong đầu y cư nhiên lại muốn đối với sư tôn làm đủ loại chuyện rối loạn.
Bạch Tà hơi lấy lại bình tĩnh, buông Lạc Hằng ra, cùng hắn kéo ra một khoảng cách.
Lạc Hằng thấy vậy, dắt tay y rời đi chỗ này, khí vị ngọt nị kia mới dần dần đi xa, khô nóng trên người cũng dần dần giảm xuống, Lạc Hằng hơi ngửa đầu, kiểm tra tình trạng cơ thể y, thấy thần sắc y khôi phục bình thường, Lạc Hằng mới yên tâm rất nhiều.
Lạc Hằng thả ra Tử Cổ trùng tìm kiếm đường ra ngoài, còn hắn và y sẽ tùy chọn một con đường để đi thử, thử một hồi, chung quanh cũng không có mở ra bất kì trận pháp khác nào.
Lạc Hằng không cấm nghi hoặc, cùng một nơi, sao có thể trở nên biến đổi như vậy.
Lạc Hằng lôi kéo y, dựa theo cách nói của y, hướng chỗ sâu bên trong đi vào, kết quả dựa theo những đường đi đó đều đi qua hết một lần, đều không phát hiện cái xuất khẩu theo như lời Yến Hàn Mặc nói kia.
Yến Hàn Mặc quả nhiên có vấn đề, vậy lý do hắn ta làm toàn bộ chuyện này là gì? Nếu hắn có thể chắn đi liên hệ giữa Tử Cổ trùng và mình, vì sao dẫn Bạch Tà quay trở lại nơi này, lại vì sao khôi phục lại liên hệ giữa mình và Tử Cổ trùng, khiến mình tìm được Bạch Tà.
Lạc Hằng nhìn lối đi tối tắm, cúi đầu trầm tư, cuối cùng lắc lắc đầu, xoay người nói với Bạch Tà: “Chúng ta đi ra đi.”
Nhưng khi Lạc Hằng đối diện với ánh mắt của Bạch Tà, mới phát giác có chút không đúng, trên mặt y bao phủ một tầng hồng nhạt, hơi thở có chút nóng, con ngươi đen nhánh ở giữa lối đi tối tăm, sâu kín mà nhìn chằm chằm hắn, như là muốn hủy đi xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng, Lạc Hằng nhíu chặt mày.
Bị Lạc Hằng nhìn chằm chằm một hồi, Bạch Tà mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi trúng hồ độc?”
Bạch Tà gật gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn, “Có thể là trong lúc đánh nhau, cũng có thể là do dừng lại ở đó quá lâu, hít vào không ít.”
Bạch Tà dừng một chút, thu hồi ánh mắt, “Ta có thể áp chế được.”
Lạc Hằng có chút cười khổ, không nghĩ vậy nói: “Hồ độc này tính vốn dâm, trên người ngươi còn có tâm ma, dục vọng của ngươi là ta, mà ta hiện tại lại đứng ở trước mặt ngươi, ngươi bị ba thứ mê hoặc như vậy làm sao có thể áp chế được.”
Bạch Tà không nghe vào câu nói sau cùng, trong đầu tất cả đều là câu nói “Dục vọng của ngươi là ta” từ Lạc Hằng.
Nơi lớn nhỏ chỉ có một trượng này thật an tĩnh, không khí lưu động trong không trung cũng phảng phất như bị đình trệ, Bạch Tà trầm mặc thật lâu mới mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Ngươi đều đã biết.”
“Biết cái gì?”
Bạch Tà không nói, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, yết hầu giật giật, thanh âm kia giống như ở trong cổ họng y bồi hồi nửa ngày, mới từ đôi môi ra, “Dục vọng.”
Lạc Hằng không e dè, nói: “Ngươi đối với ta dục vọng viết rõ ràng trên mặt, vừa nhìn liền biết, nhưng ngươi vẫn luôn thích ta, đối với ta có dục vọng, còn không phải thực bình thường.”
Ánh sáng trong mắt Bạch Tà ảm đạm xuống, hóa ra sư tôn đều biết, y còn tưởng rằng sư tôn không hiểu tình ái.
“Ngươi biết từ lúc nào?”
Lạc Hằng nói: “Ngươi không phải đã từng nói, nếu không phải người ngươi thích cho dù bị cưỡng ép ngươi cũng sẽ không động vào người đó sao, nhưng lúc ở Đọa Lạc Chi Uyên, ngươi hôn ta, sau đó còn đối với ta làm ra chuyện vượt rào, hơn nữa còn không chỉ một lần, kia chẳng phải thích ta sao?”
Bạch Tà trầm mặc, hô hấp dần dần dồn dập lên, không khí xung quanh giống như bị đưa vào lò nung, càng ngày càng nóng, Bạch Tà đối mắt nhìn hắn, đôi mắt kia vẫn bình tĩnh, thản nhiên như cũ vậy.
Hai người bọn họ giống như bị ném vào trong lô hỏa, trong lòng hắn sớm đã sôi trào nóng như lửa đốt, thấp thỏm lo âu, mà sư tôn thì giống như một vị lão tăng nhập định, tham phá hồng trần, đối mặt với lô hỏa, vẫn an tĩnh như cũ, không dính nửa điểm dục vọng.
Bạch Tà túm chặt tay hắn, một lát sau, buông lỏng tay hắn ra, nói: “Sư tôn, ngươi chờ ta một chút, ta giải quyết xong độc liền trở về.”
Phút cuối lại thêm một câu, thanh âm mang theo một chút run rẩy rất nhỏ nói: “Đừng rời khỏi ta, ngươi đã hứa rồi.”
“Đã đáp ứng bồi ngươi, tự nhiên sẽ ở.” Lạc Hằng nhíu mày, kéo y lại, “Nhưng một mình ngươi giải độc thế nào?”
“Hồ độc, chỉ cần phóng xuất ra là được rồi.”
“Nhưng một người sẽ rất thống khổ.”
“Sẽ không có việc gì.”
Bạch Tà muốn rời đi, Lạc Hằng lại đem người kéo lại, khó hiểu nói: “Tuy rằng chúng ta còn chưa kết thành đạo lữ thật, nhưng tâm ý tương thông, chúng ta ngay cả ôm hôn đều đã làm rồi, sờ cũng sờ rồi, thậm chí đều thẳng thắng thành khẩn gặp nhau, dục vọng ngươi lại là ta, ta hiện tại đứng ở trước mặt ngươi, vì cái gì không tìm ta giải độc?”
“Tuy ta còn chưa nghiên cứu kỹ công pháp song tu, nhưng vẫn có thể thử một lần.”
Lạc Hằng nghĩ nghĩ, lại nói: “Thiên Đạo có lẽ sẽ không để nghi thức kết thành đạo lữ của chúng ta thuận lợi, nhưng tâm ý chúng ta hướng về nhau, hay là do ngươi đang để ý đến ánh mắt của thế tục?”