Đây là lần đầu tiên anh chơi với Tiêu Tiêu ở nhà.
Nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ ở trên tầng, Tần Thanh Tâm chợt cảm thấy ghen tỵ, lầm bầm nói: “Con nhóc này cười vui như vậy, chắc chắn đã quên mình rồi!”
“Dương Thanh đâu?”
Châu Ngọc Thúy bê đồ ăn ra, không thấy Dương Thanh đâu, bà ta nghi ngờ hỏi Tần Thanh Tâm.
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của mẹ mình: “Anh ấy đang chơi với Tiêu Tiêu ở trên tầng!”
“Thế thì mau gọi xuống ăn cơm đi!”, Châu Ngọc Thúy liếc nhìn cô.
Từ lúc Dương Thanh lái xe vào trong sân, Tần Thanh Tâm đã đơ cả người ra.
Hôm nay Châu Ngọc Thúy như biến thành một người khác, đến cả cô cũng thấy không quen.
Đợi Dương Thanh xuống tầng, Châu Ngọc Thúy lại khôi phục thái độ lạnh lùng như trước: “Sau này nấu cơm xong tôi còn phải gọi cậu xuống ăn có phải không?”
Dương Thanh vội lắc đầu, cười nói: “Mẹ, con biết sai rồi.
Lần sau con sẽ xuống sớm hơn”.
Nghe Châu Ngọc Thúy nói, Tần Thanh Tâm vẫn thấy bình thường.
Nhưng câu trả lời của Dương Thanh khiến cô cảm thấy kì quái.
Đầu tiên là Dương Thanh lái xe vào trong sân, sau đó Châu Ngọc Thúy bảo cô gọi anh xuống ăn cơm, còn cả cuộc nói chuyện vừa rồi đều chứng minh hai người như nước với lửa này đã thỏa thuận gì đó.
Ngoài ra, sáng nay Châu Ngọc Thúy cũng đồng ý cho Dương Thanh sống ở đây.
Chẳng lẽ mẹ cô thật sự không đổi ý?
“Là sao?”, Tần Thanh Tâm nhíu mày nhìn Dương Thanh.
“Trẻ con phải ăn nhiều rau xanh”.
Dương Thanh giả điếc gắp rau vào bát của Tiêu Tiêu, rồi lại gắp một miếng thịt vào bát của Tần Thanh Tâm: “Công việc của em bận rộn, ăn nhiều thịt nạc giúp tăng sức đề kháng”.
“Con về rồi đây!”
Mọi người đang ăn cơm, Tần Y cũng về tới nhà.
Cô ta chạy vọt vào trong, chưa kịp thay giày đã thấy một bóng người quen thuộc ngồi trên bàn ăn.
Cô ta vô cùng kinh ngạc, không thay giày mà lập tức chạy tới xác nhận: “Anh rể, là anh thật sao?”
Dương Thanh mỉm cười với cô ta.
“Con nổi khùng gì đấy? Mau ngồi xuống ăn cơm đi!”, Châu Ngọc Thúy tức giận trừng mắt nhìn Tần Y.
Châu Ngọc Thúy không cấm Tần Y gọi anh rể khiến cô ta càng thêm sửng sốt.
“Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, tranh thủ lúc Châu Ngọc Thúy đi xới cơm, Tần Y nhỏ giọng hỏi.
Tần Thanh Tâm lạnh mặt đáp: “Không biết!”
Rõ ràng còn đang tức giận vì Châu Ngọc Thúy và Dương Thanh có bí mật riêng.
“Tiêu Tiêu, vừa rồi cháu về có xảy ra chuyện gì không?”, Tần Y quay sang hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vừa ăn rau vừa mơ hồ đáp: “Không mà! Bố còn lên tầng chơi với cháu rất lâu!”
“Có vẻ hơi sai sai!”, Tần Y hoài nghi.
Đến khi Châu Ngọc Thúy đưa cơm mới chặn được miệng của cô ta.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh được ăn cơm Châu Ngọc Thúy nấu.
Chỉ là vì bữa cơm này, anh đã tốn không ít công sức.
“Nếu tất cả đã ăn xong, bây giờ mẹ sẽ tuyên bố một việc”.
Châu Ngọc Thúy không thèm để ý tới Dương Thanh đang ăn bát thứ hai, tuyên bố: “Để Tiêu Tiêu có một gia đình hoàn chỉnh, từ hôm nay Dương Thanh sẽ sống ở đây”.
“Cái gì?”
Tần Y đang uống nước suýt thì phun ra.
Sáng nay Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu đã biết trước nên không quá ngạc nhiên.
Cô chỉ tò mò không biết Dương Thanh đã làm gì để Châu Ngọc Thúy cho anh sống ở đây.
Đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng xe.
Châu Ngọc Thúy lạnh nhạt nói: “Chắc là bố các con về rồi!”
“Để con đi mở cửa!”, Dương Thanh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Thanh mở cửa nhìn thấy người quen.
Anh ta đeo dây cố định cánh tay bó bột ở trên cổ, tay kia xách hộp quà.
“Dương Thanh!”, thấy người mở cửa là anh, Tần Phi vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ tới mục đích tới đây, anh ta cố nhịn tất cả oán hận, lên tiếng hỏi: “Thanh Tâm có nhà không?”
“Có!”, Dương Thanh trả lời cụt ngủn.
Thấy thái độ của Tần Phi, anh đã biết tại sao anh ta tới đây.
“Tôi vào gặp Thanh Tâm”, Tần Phi định đi vào trong nhà.
“Hiện giờ cô ấy là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, công việc bận rộn, không phải ai cũng có tư cách gặp được đâu!”
Dương Thanh lạnh lùng đáp rồi dứt khoát đóng cửa lại.
“Mình từng nói sẽ có ngày bắt nhà họ Tần phải cầu xin Thanh Tâm trở về”, Dương Thanh đóng cửa, híp mắt lại.
– —————————
.