Ông lão an toạ xong liền nhờ cung nhân lấy nước tốt nhất đến, nói muốn pha trà. Vĩnh Minh Đế cười ha hả nhìn Ông lão, ý bảo thái giám đi lấy nước, còn hiếu kỳ hỏi. “Trẫm thấy đế sư hôm nay rất có nhã hứng, là có ý đến đây cùng trẫm phẩm trà sao? Đúng là vừa lúc, trẫm hôm nay có một ít trà hảo hạng, đang muốn sai người mang qua cho đế sư đây!”
Ông lão đặt hai cái bình trong tay xuống kỷ trà trước mặt, thừa nước đục thả câu. “Hoàng thượng, thần đến là để thỉnh hoàng thượng uống trà. Thần dám nói, Hoàng thượng tuyệt đối chưa bao giờ uống qua trà nào ngon như của thần đâu!”
“Hửm! Trẫm tự nhận trong tay trẫm có không ít các loại trà tốt nhất Đại Yến quốc, chẳng lẽ đế sư còn có trà ngon hơn cả của trẫm?”
“Đương nhiên. Không chỉ trà tốt, còn có rượu ngon. Hoàng thượng chăm lo việc chính sự, thỉnh thoảng cũng cần thả lỏng. Từ sau khi hoàng thượng đăng cơ, thần cùng hoàng thượng chưa có cơ hội ngồi xuống phẩm trà, uống rượu.”
Trong mắt hoàng thượng hiện lên một chút vẻ hoài niệm. “Đúng vậy! Chẳng bằng hôm nay, trẫm nhất định phải cùng đế sư phẩm trà hảo hạng, phẩm rượu ngon. Người đâu, trẫm hôm nay có chuyện quan trọng cùng đế sư luận bàn, không được quấy rầy.”
“Vâng.”
Tưởng Khang Ninh chờ ở ngoài cung, lấy thân phận của y, trừ phi Hoàng đế tuyên triệu, nếu không y không có tư cách diện kiến hoàng thượng, mặc dù y là nghĩa tử của Ông lão. Tưởng Khang Ninh đột xuất vào kinh, phàm là những quan viên có chú ý tới Ông lão và Hoàng thượng đều biết đến tin tức, đặc biệt sau khi Tưởng Khang Ninh vào kinh, Ông lão liền lập tức tiến cung. Mọi người sôi nổi suy đoán thâm ý trong đó.
Đến quá ngọ, Tưởng Khang Ninh chưa cảm thấy đói bụng, trước khi tới y đã ăn đại vài thứ, biết là sẽ phải chờ hồi lâu. Có nghĩa phụ xuất lực, khẳng định hoàng thượng sẽ triệu kiến, chỉ là không biết khi nào. Thiệu Vân An hy vọng y có thể kéo thêm hai vị đại thần nhập bọn, Tưởng Khang Ninh không vì chuyện này mà thỏa mãn. Nếu chuyện lần này có thể như y và Thiệu Vân An dự liệu, như vậy… nghĩ đến gia huynh, Tưởng Khanh Ninh nắm chặt tay, huyện lệnh chẳng qua là một chức quan nhỏ làm bệ đỡ, một ngày nào đó, y sẽ đi đến địa vị cao hơn.
“Vị này chính là Vĩnh Tu huyện lệnh, Tưởng Khang Ninh đại nhân?”
Một vị công công quản sự đi tới dò hỏi. Tưởng Khang Ninh hồi thần, hành lễ. “Là hạ quan.”
“Hoàng thượng triệu kiến, thỉnh Tưởng đại nhân theo ta đi trước.”
“Làm phiền công công.”
Tưởng Khang Ninh nhét cho đối phương một nén bạc, áp xuống sự hồi hộp trong lòng.
Trong ngự thư phòng, Vĩnh Minh Đế cầm trên tay một quyển sách thật dày lật qua lật lại, thỉnh thoảng còn nói vài câu. “Hay, hay!” Trước mặt hắn có ba cái chén thuỷ tinh, một cái là trà Long Tĩnh xanh biếc, một cái là chứa Dương Nãi Tửu đỏ đậm, còn một chén là hoàng cúc tơ vàng, ba cái chén đặt bên nhau rất hợp mắt.
“Lão đế sư, ngài có một học trò rất tài năng, cũng là nghĩa tử tốt nha. Sở tư của Tưởng Khang Ninh quả thật rất tốt, rất tốt!”
Ông lão nói. “Tưởng Khang Ninh đúng thật là đồ đệ thông tuệ nhất trong số mấy đồ đệ của ta, cũng một lòng vì triều đình, vì hoàng thượng sở tư. Thần không dám gạt hoàng thượng, sách này tuy là Khang Ninh viết, nhưng đồng dạng là bị vị nông gia tử chế trà, ủ rượu kia chỉ điểm. Hài tử nông gia này thân thế khổ cực, có cơ duyên tao ngộ khiến Tưởng Khang Ninh đồng cảm như bản thân mình, hai người kết nghĩa huynh đệ, cũng hợp ý nhau, bị ảnh hưởng nên mới có thể như thế mà suy tư.”
Lấy thân phận Thiệu Vân An đã đủ lôi kéo người chú ý, đặc biệt nếu được hoàng thượng quá chú ý cũng không phải chuyện tốt, ngược lại có thể trở thành tai hoạ. Cho nên Tưởng Khang Ninh trực tiếp yêu cầu nhận lấy phần công lao này. Thiệu Vân An cũng minh bạch điểm này, hiểu rõ Tưởng Khang Ninh làm như vậy đối với hắn trăm lợi mà không hại. Ông lão cũng biết sự việc, Tưởng Khang Ninh không hề dấu giếm, Ông cũng tán thành cách làm của y. Nhưng chủ ý về thương nghiệp xác thực là xuất phát từ Thiệu Vân An, vì tránh ngày sau có khả năng gặp phải phiền toái, Ông mới ở trước mặt hoàng thượng nhắc đến Thiệu Vân An một chút.
Ông lão đơn giản kể lại chuyện của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, hoàng thượng liền nắm rõ vì sao Tưởng Khang Ninh lại coi trọng hai vị nông gia tử đến thế. Hắn còn chưa để ý đến việc Thiệu Vân An không giống người thường, mà lúc này chỉ vô cùng tán thưởng Tưởng Khang Ninh.
Sau khi Tưởng Khang tiến vào ngự thư phòng, Vĩnh Minh Đế kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi y về việc lấy sinh ý từ lá trà làm điểm khởi nghiệp, từng bước phát triển thương nghiệp toàn Đại Yến. Vĩnh Minh Đế thiếu tiền, thiếu đến mức từ sau khi đăng cơ đến giờ còn chưa có đủ tiền để tu sửa hoàng cung, thiếu đến mức tư khố của hắn sắp sửa trống rỗng. Nếu hỏi Vĩnh Minh Đế có để mắt đến sự giàu có của Hằng Viễn Hầu phủ hay không, đáp án tuyệt đối là có. Nhưng hắn có thể liếc mắt, cũng không thể xét nhà người ta. Vì thế, Vĩnh Minh Đế mỗi lần thấy triều thần trên triều tranh quyền đoạt lợi, không chịu vì hắn chân chính phân ưu lại nén giận. Mà mỗi lần Hộ hộ hướng hắn khóc lóc than vãn, nói nào nào nào đều cần bạc, đến nối Vĩnh Minh Để chỉ hận không thể đá Hộ bộ đến chỗ nào đó bảo vệ thành trì. Hiện tại, rốt cuộc có người có thể chân chính vì hắn phân ưu, tâm tình Vĩnh Minh Đế rất tốt, bữa trưa còn ăn đến hai chén cơm, hoàn toàn quên mất Tưởng Khang Ninh còn bên ngoài, chịu lạnh, chịu đói.
Lần này, Tưởng Khang Ninh diện kiến hoàng thượng liên tục kéo dài đến khi trời tối. Vĩnh Minh Đế tâm tình tốt, thậm chí còn ban Tưởng Khang Ninh cùng dùng bữa. Chủ ý về thương nghiệp là Thiệu Vân An đưa ra, Tưởng Khanh Ninh cũng cẩn thận lên kế hoạch vài đêm liền. Bởi vậy, đối với mấy câu hỏi đủ loại của hoàng thượng, Tưởng Khanh Ninh đều giải thích cực kỳ tường tận. Vĩnh Minh Đế đối với Tưởng Khanh Ninh rất vừa lòng, trên mặt Ông lão cũng đầy ánh sáng (đầy tự hào). Thẳng đến di cửa cung sắp đóng, Ông lão mới cùng Tưởng Khang Ninh ra khỏi ngự thư phòng, rời khỏi hoàng cung.
Nhấm nháp chén rượu Dương Nãi cuối cùng, Vĩnh Minh Đế đứng dậy. “Người tới, đem mấy thứ này mang qua Cảnh Du cùng, trẫm đêm nay qua đó nghỉ ngơi.”
“Tuân lệnh, hoàng thượng.”
Cảnh Du cung là tẩm cung của Quân hậu. Năm thứ hai sau khi đăng cơ, Vĩnh Minh Đế huỷ bỏ tập tục phong Thái tử phi thành Hoàng hậu, lập một vị nam tử dòng thứ gia tộc họ Đại lên làm hậu, lúc ấy việc này gây nên không ít tranh luận chấn động trong triều, nhiều phe cánh lớn còn sôi nổi viết công văn thỉnh cầu Vĩnh Minh Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng Vĩnh Minh Đế không dao động, chọn ra vài tên phản ứng kịch liệt nhất, tước mất mũ chuồn, sau lại nhờ phe của Ông lão nhất mực giữ im lặng, chuyện này mới dần lắng xuống.
Nhưng tân hậu không phải nhờ vậy mà được quần thần ủng hộ. Tân hậu được tấn phong lúc hai mươi lăm tuổi, đến bây giờ đã hai năm qua đi, tân hậu chậm chạp chưa có thai, Vĩnh Minh Đế lại chỉ có hai tần, một quý nhân và một đứa con thứ, phi tử sinh xong thì mất, cùng một vị phi tần sinh hạ hoàng nữ, có thể nói là con nối dõi đơn bạc. Vĩnh Minh Đế đã ba mươi ba, phong tục tuyển tú mỗi năm trong hoàng cung chưa bao giờ tạm dừng, nhưng Vĩnh Minh Đế lấy lý do quốc khố hư không, kéo dài không chọn tú nữ, lại luôn nghỉ ngơi ở tẩm cung quân hậu. Triều thần không dám nói hoàng thượng không phải, chỉ dám hướng mũi giáo về phía Quân hậu Đại Tề Du, liên luỵ đến cả gia tộc họ Đại.
Đi bộ đến Cảnh Du cung, Vĩnh Minh Đế, Mộ Dung Khôn vẫy lui cung nữ thái giám, một mình đi vào. Đã biết trước tin tức, quân hậu Đại Tề Du tiến lên giúp hoàng thượng cởi áo, khuôn mặt tuấn tú mang theo nét cười nhẹ nhàng. “Nghe nói hoàng thượng cùng Ông lão ở ngự thư phòng đàm luận cả ngày, tâm tình rất tốt, có chuyện gì tốt sao?” Đại Tề Du tò mò hỏi. Mộ Dung Không không hề tức giận chuyện quân hậu tìm hiểu chính sự, cười nói. “Đúng là có chuyện tốt. Đồ vật trẫm kêu mang tới đã đến chưa?”
“Đã đến.”
“Tới, trẫm nói cho ngươi chuyện tốt là chuyện gì!”
Nắm bàn tay có vết chai mỏng của Đại Tề Du, Mộ Dung Khôn hướng nội đường đi tới. Nhìn nét vui vẻ khó gặp trên mặt hoàng thượng, Đại Tề Du cũng mỉm cười, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ.
Ra cung, Tưởng Khang Ninh cùng nghĩa phụ trở về đế sư phủ, hai người lại hàn huyên một hồi lâu, lúc sau Tưởng Khang Ninh mới tạm thời bái biệt nghĩa phụ rời đi. Vẫn là chiếc xe ngựa cũ, Tưởng Khang Ninh hướng con phố khác chạy đến.
Xe ngựa dừng cước cổng một căn nhà bình thường, lập tức có người đi lên dẫn ngựa, vén rèm. Tưởng Khang Ninh xuống xe, gã tiểu tư lập tức nói. “Nhị thiếu gia đã trở lại, đại thiếu gia chờ ngài cả ngày.”
“Huynh trưởng ngủ rồi sao?”
“Không có, vẫn luôn đợi ngài trở về.”
Tưởng Khang Ninh vội bước chân tiến vào toà nhà, hướng thẳng đến chỗ huynh trưởng.
Tưởng Khang Thần ngồi ở mép giường, tâm không yên mà vỗ về nhi tử đang ngủ say. Ngoài phòng có người gõ cửa, Tưởng Khang Thần dừng tay, lập tức đứng dậy ra ngoài. Mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, Tưởng Khang Thần kích động kéo người vào, thấp giọng hỏi. “Khang Ninh, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Tưởng Khang Ninh trở tay đóng cửa, trấn an. “Ca, không có việc gì. Lần này vào cung là có chuyện tốt bẩm báo hoàng thượng, cho nên chưa kịp đến thăm ca.”
Tưởng Khang Thần nghe thế liền an tâm, vội vàng hỏi. “Ngươi ăn cơm chưa? Ta làm chút đồ ăn cho ngươi.”
“Đã ăn rồi, ăn trong cung. Hi nhi đâu?”
“Hi nhi ngủ. Khang Ninh, thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, việc này trọng đại, đệ không thể nhờ vả người khác. Ca, người có khoẻ không? Bên kia không có ai tới quấy rầy chứ?”
Tưởng Khang Thần cười nhạt. “Không có, ta và Hi nhi rất tốt.”
Tưởng Khang Ninh không vạch trần lời nói dối của huynh trưởng, ngược lại nói. “Ca, nếu không mệt đến thư phòng đi, đệ có việc muốn nói, là đại sự!”
Vừa nghe đệ đệ nói có đại sự, Tưởng Khang Thần lập tức nói y không mệt, hai huynh đệ liền đến thư phòng của Tưởng Khang Thần. Trên giường, một hài tử chừng bảy tám tuổi, trong tay ôm đồ chơi bằng gỗ bình yên ngủ say.