Nhiên Nhiên nhìn qua anh rồi nhìn ra cửa sổ
-Cho em tới tập đoàn anh!!
-Làm gì?
-Chuyện của em!!
-Tập đoàn của tôi.
-Thì cũng là của em!!
-. . .
Anh càng lúc càng cảm thấy cô nói chuyện không lý lẽ. Nhưng mà cái cách nói chuyện không lý lẽ này hình như là rất quen. Anh đã từng gặp đâu đó rồi thì phải.
Tới tập đoàn, cả hai tiến lên phòng anh. Nhiên Nhiên hạ người xuống sofa mặc anh tiến lại bàn làm việc. Say sưa một lát cô liền ngủ thiếp đi. Mạc Kiên đứng dậy khẽ thở dài cởi áo vest ra mà đắp lên người. Xong xuôi mới quay lại bàn làm việc.
Nhiên Nhiên tỉnh dậy đã là mười giờ hơn. Cô chớp chớp mắt ủy khuất nhìn anh khiến anh không cam lòng tiến lại quỳ xuống bên sofa
-Lại làm sao??
-Em khó chịu. . .
Mạc Kiên nhíu mày đặt tay lên trán cô. Cảm giác có chút nóng liền đứng dậy cho gọi nhân viên y tế lên kiểm tra cho cô. Chỉ vài phút đã có người lên kiểm tra cho cô, Mạc Kiên nhìn bề ngoài có vẻ bình thản nhưng bên trong đã lo lắng đứng ngồi không yên
-Cô ấy thế nào rồi?
-Sốt thường thôi, chủ tịch đừng lo!!
-Lo?. . .ai. . .ai lo chứ. . .ra ngoài đi!!
Nhiên Nhiên thấy anh lắp bắp liền bật cười. Chỉ khi anh dùng ánh mắt sắc lạnh quay lại nhìn cô thì cô mới bặm môi im lặng. Nhiên Nhiên ngồi dậy mặt cúi xuống đất, hai tay bấu víu nhau. Mạc Kiên bước lại ngồi cạnh cô khẽ xoa xoa tấm lưng nhỏ
-Lại làm sao nữa?
Nhiên Nhiên biết anh lo cho mình lại càng được nước mà lấn tới. Cô dựa vào người anh mè nheo đủ kiểu
-Mệt~~
-Được rồi, tôi gọi đồ ăn lên cho em!!
-Không muốn~~
-Em không ăn làm sao mà uống thuốc?
-Ưm. . .muốn ôm anh!!
Cứ như vậy cô bám riết lấy anh. Mạc Kiên trong lòng một chút khó chịu cũng không có nhưng khuôn mặt thì luôn bày ra bộ dạng khó ở. Anh đưa tay vuốt nhẹ bờ lưng cô
-Ăn đã, tôi ở đây với em!!
-Không. . .
Mạc Kiên không nói nổi cô nữa liền đứng dậy tiến về phía bàn làm việc. Nhiên Nhiên ngắm chừng anh đã giận liền chạy lại ngồi lên người anh. Hai chân kẹp qua eo anh, mặt đối mặt với anh mà bày ra bộ mặt ủy khuất. Cô như con mèo nhỏ dụi dụi vào cổ anh khiến anh thở dài
-Em bây giờ có chịu ăn hay không?
-Ưm. . .
Thấy cô đã đồng ý ăn, khóe môi anh cũng cong lên một nụ cười. Đứng dậy bế luôn theo cô xuống sảnh lớn. Nhiên Nhiên xấu hổ vùi mặt vào cổ anh
-Ưm. . .cho em xuống!!
-Im lặng đi!
-. . .
Nhiên Nhiên bĩu môi, nếu không phải anh bị mất trí thì mấy cái thái độ này của anh cô đã đấm đến không trượt phát nào rồi. Tối tới thì cho ra sofa ngủ, chỉ là bây giờ cô đang nhịn, hi vọng anh nhà biết đường mà sớm ngoan ngoãn trở lại.