Tạ Kim níu cánh tay y lại, vội vàng muốn giải thích với y: ”Ý ta không phải vậy!”
”Ta quan tâm ngươi có ý gì à!” Lý Hạc Đông hất tay hắn ra trước, dùng lực đẩy hắn ra cửa: ”Ngươi đi đi cho ta! Đi!”
”Ngươi nghe ta giải thích đi…” Tạ Kim nói với vẻ uất ức, còn chưa kịp giải thích thì đã bị đẩy ra khỏi phòng.
”Này…” Tạ Kim vừa quay đầu lại thì cửa đã đóng sầm lại, còn bổ sung thêm tiếng khóa cửa, Tạ Kim đành thở dài cam chịu, vừa định bỏ đi, kết quả quay người lại thì đã bắt gặp dì Hai ở đối diện!
”Ủa? Ngươi!” Dì Hai chỉ vào hắn, hoảng sợ trợn to mắt.”
Tạ Kim cũng giật mình, phản ứng kịp thời, không chút hoang mang mà đeo kính râm lên, bày ra phong thái của ông chủ Kim, chắp tay với dì Hai: ”Chào Nhị phu nhân, Kim mỗ nghe nói gần đây tâm trạng của Đông tử không tốt, cố ý đến thăm, bây giờ cũng đã thăm xong rồi, Kim mỗ còn có chút chuyện, cáo từ trước.”
Dứt lời không đợi dì Hai đáp, nhanh chân lướt qua nàng ta đi tới cửa chính, vừa đi ra khỏi cửa nhà họ Tạ, Tạ Kim lập tức thay đổi sắc mặt, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, ôm ngực thở ra một hơi, kéo dài một lúc lâu, đột nhiên Tạ Kim nghĩ đến điều gì đó, cuống quít chạy về hướng nhà họ Vương.
Từ khi Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long ký thỏa thuận ngừng chiến, so với mấy nhà khác thì nhà họ Vương yên bình hơn nhiều, yên ổn đến mức có chút không bình thường!
Giờ cơm trưa, Vương lão gia vụng trộm nhìn Cửu Linh, lại lén lút nhìn con trai, cuối cùng thoáng nghiêng người, nhỏ giọng hỏi phu nhân: ”Phu nhân, sao ta cảm thấy hai đứa nhỏ này như bị bệnh vậy?”
”Nói bậy gì đó! Lão già đáng chết!” Vương phu nhân mắng ông ấy, sau đó cũng đưa mắt nhìn hai đứa con.
Vương Cửu Long thoáng nhìn thấy cha mẹ đang lén quan sát hai người họ, lúc này gắp một miếng thịt to nhất trong mâm lên, bỏ vào trong chén của Cửu Linh, giả vờ giả vịt đóng kịch: ”Cửu Linh, thấy gần đây ngươi gầy đi nhiều, vi phu thấy đau lòng sâu sắc, miếng thịt nướng này thơm ngon như vậy, nào, ngươi mau ăn bồi bổ chút đi!”
Miếng thịt mỡ trắng bóng to lớn này, cộng thêm giọng điệu còn nhựa nhựa ngấy hơn cả thịt mỡ của hắn, đáng ghét đến mức toàn thân Trương Cửu Linh khẽ run lên, vừa định hỏi đầu óc hắn có vấn đề gì hay sao, Vương Cửu Long vội đưa mắt liếc qua y ra hiệu, trong nháy mắt Trương Cửu Long hiểu ý, lập tức vào vai, giả vờ bày ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, lại gắp thịt mỡ bỏ vào chén hắn: ”À! Cửu Long, ngươi mới vất vả, sắc mặt tái nhợt thế kia, vẫn là ngươi nên ăn nó đi, bồi bổ khí sắc!”
”Không không không, vẫn là ngươi ăn đi!” Vương Cửu Long khiêm nhường lại gắp thịt mỡ lên.
Lúc này Trương Cửu Linh cản tay hắn lại: ”Không, ngươi ăn đi!”
”Ngươi ăn đi!”
”Ngươi ăn!”
”Ngươi ăn!”
Vương phu nhân trợn tròn mắt nhìn bọn họ, quay qua gật đầu với bạn già: ”Hình như là bệnh rồi, còn bệnh nặng nữa.”
Hai người kia còn đang nhường qua nhường lại, giọng điệu hiền lành đột nhiên lại thay đổi, Vương Cửu Long gắp miếng thịt dùng sức với đến chén của y, nghiến răng nói: ”Ngươi ăn đi! Xem ngươi đen đúa kìa! Thịt này trắng càng ăn càng trắng!”
”Ngươi ăn đi! Mặt mũi ngươi trắng như vậy! Vừa nhìn là biết thận hư!” Trương Cửu Linh dốc sức cản tay hắn lại, cũng nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Sam Sam thật sự không chịu nổi nữa, vỗ đũa lên bàn, ghét bỏ trừng mắt nhìn hai người bọn họ: ”Hai người bị điên hả! Nhà chúng ta đâu phải là không có thịt ăn! Nhường gì mà nhường!”
Nói rồi đột nhiên đứng lên, cầm lấy dĩa thịt nướng kia, đổ thẳng vào chén của Trương Cửu Linh: ”Ăn cho ta!”
Trương Cửu Linh cúi đầu không dám thở mạnh, Vương Cửu Long thấy thế cúi đầu cười lén, lúc này Vương Sam Sam lại nguýt hắn một cái, quơ lấy món khác trên bàn đổ vào bát canh, lại cầm đũa xiên con gà quay ném vào bát canh luôn, cuối cùng đặt tô cánh đến trước mặt hắn: ”Huynh cũng ăn đi cho muội! Ăn hết cho muội!”
Vừa nói vừa đỡ hai ông bà cụ lên, ghét bỏ nói: ”Bàn thức ăn này cứ để cho hai người bọn họ bồi bổ đầu óc! Cha mẹ, chúng ta ra tiệm ăn đi!”
Hai ông bà đã sớm không đợi được nữa, vội vàng gần đầu, đứng dậy đi theo con gái, hai người kia cũng vội vàng định đứng lên, Vương Sam Sam quay đầu trừng hai người họ, nói với vẻ uy hiếp: ”Cả bàn thức ăn này, miễn hai người mà dám lãng phí dù chỉ một giọt dầu thì cả đời này đừng mong được ăn cơm nữa!”
Ai cũng nói khi nữ nhân nổi giận thì có thể so với cả nước lũ lẫn mãnh thú, hai người đều nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi lại.
Lúc này Vương Sam Sam mới hài lòng dẫn cha mẹ rời đi, đợi sau khi họ đã đi xa, Trương Cửu Linh mới ghét bỏ liếc nhìn Vương Cửu Long: ”Ta nói này! Tuồng này của ngươi quá nát! Có thể nào bỏ chút lòng thành mà bịa lời kịch không?”
”Ngươi còn nói ta, ngươi có tốt hơn miếng nào đâu!” Vương Cửu Long không chịu thua, còn tận lực gân cổ lên, khoa trương học theo dáng vẻ của y: ”Ôi! Cửu Long, ngươi mới vất vả~”
”Ngươi được! Ngươi được lắm!” Trương Cửu Linh lập tức gắp một miếng thịt lên, bày ra dáng vẻ giả mù sa mưa lúc nãy của hắn: ”Cửu Linh, thấy gần đây ngươi gầy đi nhiều, vi phu cảm thấy đau lòng sâu sắc!”
Dứt lời quăng thịt mỡ vào trong chén của hắn, chê đến mức cả khuôn mặt đều nhăn rúm lại một đống: ”Còn vi với chả phu, ngươi có còn lương tâm không!”
”Ngươi mới buồn nôn đó!” Vương Cửu Long đốp lại y một câu, ầm ĩ với y, bản thân cũng cảm thấy mất mặt, đành phụng phịu quay mặt qua chỗ khác.
Trương Cửu Linh cũng không rảnh ồn ào với hắn, nhìn miếng thịt mỡ đầy vung trong chén, nhức đầu suy nghĩ xem phải giải quyết thế nào, mấu chốt là thịt này quá béo! Cắn một cái toàn là dầu! Làm sao mà ăn chứ!
”Cửu Long!”
Ngoài phòng có người gào lên, Vương Cửu Long đang nổi giận, không nhịn được mà quay đầu: ”Ai vậy!”
Tạ Kim hoảng hốt chạy về phía hắn, Vương Cửu Long thấy hắn, lập tức thay thành khuôn mặt tươi cười lễ phép: ”À, hóa ra là Tạ sư gia sao?”
Im lặng mấy giây, đột nhiên Vương Cửu Long nhận ra điều gì đó, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: ”Trời đm! Tạ sư gia!”
Dứt lời bỗng nhiên cất cánh bay lên bàn, vịn lấy vai Trương Cửu Linh, cúi đầu núp sau lưng y.
Trương Cửu Linh bị hắn làm giật mình, ghét bỏ hất tay hắn ra, cố nén lửa giận, nhíu mày nhìn hắn: ”Tạ cái gì mà sư gia! Ban ngày ban mặt ngươi gặp quỷ hả!”
Vương Cửu Long sợ đến mức không dám lên tiếng, run rẩy đưa tay xoay đầu y để y quay lại nhìn, cùng lúc đó, Tạ Kim cũng rảo bước đi vào phòng, vừa vặn đứng trước mặt Trương Cửu Linh.
”Má ơi, đúng là…” Trương Cửu Linh trợn trắng mắt, chết đứng tại chỗ.
Hai tên nhát chết này! Sợ đến mức như vậy hả! Tạ Kim ghét bỏ liếc mắt, cũng không khách khí với hai người, đưa tay đập cho Trương Cửu Linh tỉnh, lại đưa tay lôi Vương Cửu Long từ trên bàn xuống: ”Giúp ta một chuyện, cụ thể sẽ nói với hai cậu trên đường đi!”
”Hả?” Vương Cửu Long hơi sửng sốt, ra sức giãy dụa, nói chuyện cũng run rẩy: ”Đường gì chứ, không phải là đường Hoàng Tuyền đó chứ~”
”Ôi trời! Đi đi rồi nói!” Tạ Kim không rảnh nhiều lời với hắn, kéo lấy hai người bọn họ đi ra khỏi phòng.
”Ta không đi đâu! Ta không muốn chết!”
Hai người cực kỳ ăn ý, trăm miệng một lời la lên, vừa la vừa giãy, nhưng vẫn không trốn thoát mà bị Tạ Kim xách cổ áo túm ra ngoài.