Tào Lan Hư nhận lấy và nói: “Chụp đẹp phết.”
Người xuất thân từ chuyên ngành đạo diễn là người hiểu ngôn ngữ ống kính nhất, Lục Văn bỗng nhớ tới những lần Cù Yến Đình tạm thời chỉ đạo quay phim. Máy ảnh vẫn bật, hắn nắm lấy cơ hội nói: “Thầy Cù, chúng ta chụp chung một bức được không?”
Cù Yến Đình không nhớ lần cuối cùng mình chụp ảnh là khi nào, đứng cạnh Lục Văn, vẻ mặt cứng đờ nhìn ống kính, Tào Lan Hư cằn nhằn: “Biên kịch, cậu cười xem nào.”
Cù Yến Đình nhếch khóe môi.
“Cười tự nhiên chút.” Tào Lan Hư nghiêm khắc đáo để: “Nghĩ đến chuyện nào vui vui đi.”
Đầu óc Cù Yến Đình trống rỗng, ngay cả khóe môi nhếch lên cũng dần dần xụ xuống, bỗng nhiên, Lục Văn khoác vai anh, nghiêng đầu thủ thỉ bên tai anh rằng: “Nhẫn làm xong rồi.”
“Ừm…”
Lục Văn nói tiếp: “Chim yến nhỏ đáng yêu ơi là đáng yêu.”
Cù Yến Đình mím môi, rõ ràng trong miệng toàn mùi bạc hà vừa nãy đánh răng xong, nhưng anh cứ cảm giác như mình đang ngậm kẹo cưới ngọt lịm, anh không biết mình có cười hay không, chỉ nghe “tách tách” – máy ảnh ghi lại khoảnh khắc này.
Trong ảnh, Lục Văn không rút tay lại mà khoác trên vai Cù Yến Đình, nụ cười rạng rỡ như xuân về.
Cù Yến Đình nói: “Đừng đăng ảnh này.”
“Tất nhiên.” Lục Văn nói: “Em muốn giữ cho riêng mình.”
Cù Yến Đình không nói gì, dáng điệu y hệt tối qua lúc trốn tránh hắn. Lục Văn có ý đồ lạt mềm buộc chặt, hắn nhìn đồng hồ và nói: “Hôm nay ghi hình ở trấn trên, em phải đi bây giờ đây.”
Cù Yến Đình hỏi: “Không ăn bát bánh trôi à?”
“Thôi, em không muốn ăn.” Lục Văn chép miệng: “Muốn ăn sủi cảo chị Linh Linh tự tay gói quá.”
Ngoài cổng có tiếng phanh xe, Tôn Tiểu Kiếm và tổ quay phim đã đến, Lục Văn không rề rà nữa mà đi ra ngoài. Cù Yến Đình đứng yên tại chỗ, khi Lục Văn sắp bước ra khỏi cửa bèn gọi hắn lại.
Dầu gì cũng là giao thừa, anh hỏi: “Khi nào em về?”
Lục Văn không biết chắc, vẫy vẫy tay, sải bước ra ngoài.
Cù Yến Đình bỗng thất vọng vô cớ, vuốt gọn những lọn rủ trước trán ra sau đầu, anh rửa tay và vào bếp hỏi Tào Lan Hư cần giúp không. Ông cụ không thèm khách sáo, giao cho anh cả đống việc.
Cù Yến Đình cũng biến thành culi, quét sân, dán câu đối Tết, ra ra vào vào theo sự sai bảo của Tào Lan Hư, anh mò mẫm vào xưởng định tìm chiếc nhẫn Lục Văn đã làm xong, còn bị ông cụ bắt được.
“Tôi thấy cậu hôm nay cứ là lạ.” Tào Lan Hư nói.
Cù Yến Đình giải thích: “Tôi thấy chán thôi.”
“Xám Anh đi cái là cậu thấy chán ngay à?” Tào Lan Hư tinh lắm: “Nhưng nó ở đây thì cậu lại không để ý nhiều đến nó.”
Cù Yến Đình chột dạ.
Tào Lan Hư mạnh dạn đưa ra phỏng đoán: “Sao thế, tối qua đi ngủ, nó đánh cậu trong chăn hả?”
Bảo sao Lục Văn nói già mà mất nết, Cù Yến Đình không nghe nổi nữa: “Bác còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi muốn mượn phòng bếp và ít thịt của bác.”
Tào Lan Hư hỏi: “Cậu tính làm gì?”
Cù Yến Đình xắn tay áo, nói: “Gói sủi cảo.”
Trong nhà không có nhiều thịt lắm, Cù Yến Đình trộn lẫn thịt heo với thịt bò, nhào bột mì, băm nhân bánh, nặn và cán vỏ, mặc mỗi chiếc áo len thôi mà nóng đổ mồ hôi.
Đến chiều gói xong xuôi, đặt trên bàn, chờ Lục Văn về thả vào nồi luộc nữa là được ăn rồi. Cù Yến Đình ngồi trong sân đọc sách trong lúc chờ, thỉnh thoảng lướt weibo đọc tin tức.
Trấn trên đang mở chợ phiên và lễ hội đường phố, bên ngoài huyên náo rộn ràng, tiếng pháo tép vang rền không dứt, có đứa trẻ nghịch ngợm chạy ngang qua ném pháo vào cánh cổng rộng mở.
Chờ mãi đến tận hoàng hôn, bên ngoài hai cánh cổng mở toang là sắc trời xẩm tối, nhà nhà lên đèn, Cù Yến Đình thấy mắt hơi xót bèn đặt sách xuống, đứng dậy đi ra bậc tam cấp trước cổng.
Điện thoại trong túi quần rung rung, Cù Yến Đình cứng người, chậm chạp móc ra – Lục Văn gọi, anh thở phào nhẹ nhõm, nhận máy và áp điện thoại bên tai.
Giọng Lục Văn truyền tới: “Thầy Cù, em đây.”
Cù Yến Đình nhìn về phía cuối con đường dài, giữa đám đông hỗn loạn, anh không nhìn hết được tất cả gương mặt, nhưng điều ấy không làm anh thu tầm mắt, anh hỏi: “Quay xong chưa?”
“Quay xong rồi.” Lục Văn hưng phấn nói: “Mọi người muốn vào nội thành ăn uống!”
Cù Yến Đình láng máng đoán ra nội dung đằng sau, anh đáp: “Ừm, giao thừa phải tưng bừng chút mới vui.”
“Bởi thế mà em đồng ý khao mọi người rồi.” Lục Văn cười nói: “Chắc phải gần sáng mới về được, nhà bác thợ Tào không có điện thoại nên anh bảo bác ấy một tiếng giúp em nhé.”
Cù Yến Đình nói: “Tôi biết rồi.”
“À đúng rồi.” Lục Văn bổ sung: “Nếu về muộn quá thì em sẽ ngủ tạm một đêm với người đại diện ở nhà nghỉ luôn, đỡ làm anh thức giấc.”
Cù Yến Đình siết chặt điện thoại: “Được, chơi vui nhé.”
Cúp điện thoại, ánh chiều tà màu vỏ quýt sắp tắt rồi, bóng người đi lại trên đường mờ nhòe hơn, Cù Yến Đình lùi lại vài bước, uốn gối ngồi xuống ngưỡng cửa, trên đầu treo hai chiếc đèn lồng đỏ.
Anh đút tay vào túi áo, khép hai chân lại, cúi đầu tì trán lên đầu gối.
Vỏ sủi cảo phơi lâu sẽ cứng, phải che lại thôi; áo len dính bột mì cần cởi ra và ngâm vào nước; máy tính chưa tắt và hôm nay vẫn chưa kiểm tra hòm thư như thường lệ.
Cù Yến Đình tìm thấy cả đống chuyện cần làm, nhưng vẫn ngồi im trên ngưỡng cửa cứng rắn, không nhúc nhích tí nào.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên dưới bậc thềm: “Anh đang chờ em à?”
Cù Yến Đình ngẩng phắt đầu dậy, cách vài bậc thềm, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn lồng đỏ, Lục Văn lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt không có sự kích động như lúc gọi điện thoại, mà để lộ nét chín chắn điềm tĩnh hiếm thấy.
Cù Yến Đình ngơ ngác: “Em bảo không về cơ mà?”
Lục Văn thẳng thắn thừa nhận: “Anh thông minh thế mà sao không đoán được em lừa anh.”
“Vì sao?”
Lục Văn bước lên bậc thềm: “Ban đầu em định lạt mềm buộc chặt, kết quả nhận ra mình không tài giỏi đến vậy, lúc ghi hình ở chợ phiên trông thấy thứ gì hay hay cũng muốn mua cho anh. Quay xong mọi người muốn đi liên hoan, còn em chỉ nghĩ đến chuyện ra về để được thấy anh.”
Hắn bước đến trước mặt Cù Yến Đình, ngồi xổm xuống nói: “Nhưng em cầm lòng chẳng đặng, lừa anh để xem anh có phải… cũng nhớ em một chút hay không.”
Bấy giờ Cù Yến Đình mới phát hiện Lục Văn xách một cái túi nilon to màu đỏ, trong chiếc túi nửa trong suốt đựng đầy pháo hoa. Anh vẫn lảng tránh như thế, không trả lời trực tiếp: “Tôi gói sủi cảo cho em đấy.”
Nhưng Lục Văn nghe thấy câu ấy mà suýt mất bình tĩnh, hắn hỏi: “Nhân bánh là gì?”
“Thịt heo với thịt bò.” Cù Yến Đình rút tay khỏi túi áo: “Em có thích không?”
Lục Văn tạm dừng một lúc: “Hai loại thịt, hay còn gọi là nhân bánh uyên ương.”
Trong khoang ngực có thứ gì đó căng đầy đến mức tràn ra, Cù Yến Đình không dám nói tiếp nữa, duỗi tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Lục Văn, vuốt phẳng góc áo hơi vểnh lên.
Túi nilon loạt xoạt trong gió thổi, Lục Văn cúi xuống cọ cọ cằm lên tay Cù Yến Đình, hắn nói: “Sau này đừng ngước đôi mắt mong mỏi xem người khác đốt pháo nữa.”
Giọng Cù Yến Đình nghèn nghẹn: “Được.”
“Em trai anh lớn rồi, không thể ỷ lại vào anh suốt ngày như hồi còn bé nữa, anh đừng chỉ vì cậu ấy mới mong ngóng giao thừa mỗi năm một lần.”
“Được.”
“Có người sẵn lòng ăn sủi cảo anh gói, có người sẵn lòng đón giao thừa với anh.”
“Lục Văn…”
“Ừ, người đó chính là em, năm nay là năm đầu tiên em muốn làm vậy.”
Lục Văn nắm chặt tay Cù Yến Đình, kéo anh đứng dậy, dắt anh bước xuống bậc thang và đứng trên con đường rộng rãi. Hắn mở túi nilon, lấy toàn bộ pháo hoa chất chồng vào một chỗ.
Đốt ngòi nổ dài mảnh, những đốm lửa li ti tức thì bùng lên.
Lục Văn mở phanh vạt áo khoác, chạy vội tới trước mặt Cù Yến Đình và dang tay ra, vừa thản nhiên vừa tâm cơ ôm trọn lấy anh. Cù Yến Đình bị hắn nhào lên người làm cho lung lay, anh hoảng hốt nhìn chằm chằm đốm lửa đã cháy đến cuối.
Thoáng chốc, cả đống pháo hoa chất chồng lên nhau đồng loạt bắt lửa và phát ra tiếng nổ mạnh, màn đêm trước cổng chợt sáng như ban ngày. Cù Yến Đình ngẩng đầu lên, pháo hoa rực rỡ và lộng lẫy nở rộ giữa không trung, làm sáng bừng cả khoảng trời đêm.
Lục Văn rút ra một chiếc nhẫn bạc, nhẹ nhàng nâng tay trái Cù Yến Đình lên.
Trên nhẫn bạc bóng loáng khắc một con chim yến nhỏ, chợt lóe sáng trong ánh lửa của pháo hoa, đầu ngón áp út lành lạnh nhưng trong lòng Cù Yến Đình nóng ran.
Tới khi chiếc nhẫn dần dần xỏ tới đốt cuối cùng.
Lục Văn cất lời: “Thầy Cù, em nhận ra mình có 2 bí mật.”
Giọng Cù Yến Đình run run: “…Là gì?”
“Em là gay.” Lục Văn nhìn anh nói: “Và, em thích anh.”