Lục Thành thấy vợ mình bị lơ đi thì liền cười nhạt với cô ta.
“Vậy sao ? Thật sự là trùng hợp à ?”
Dương Tuyết Thanh cười gượng gạo, thấy vậy cô ta liền nói.
“Nếu đã gặp nhau ở đây rồi, thì ăn cùng nhau đi, Nhã Lâm chắc sẽ không phản đối đâu đúng không ?”
Dương Tuyết Thanh nhắm vào Nhậm Nhã Lâm, vì phép lịch sự nên Nhậm Nhã Lâm chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Tôi không có ý kiến đâu”
Lục Thành vì nuông chiều vợ nên không lên tiếng phản đối mà chỉ lạnh lùng nắm tay Nhậm Nhã Lâm đi vào trong.
Vào phòng ăn Lục phu nhân và con gái đã đợi từ trước, khi vừa thấy Dương Tuyết Thanh thì lại khiến Lục Vĩnh Tâm tức tối.
“Sao lại là chị nữa vậy ?”
Lục phu nhân bên cạnh thì lại bình tĩnh nắm lấy tay con gái kéo ngồi xuống, bà ấy mỉm cười khách khí với Dương Tuyết Thanh khi được cô chào hỏi.
“Dì Lục”
“Ừm”
Ngược lại với thái độ đó, Nhậm Nhã Lâm vừa chào bà thì bà ấy liền niềm nở bảo con dâu ngồi cạnh mình.
“Mẹ”
“Ây, mau đến đây, ngồi cạnh mẹ”
“Vâng ạ”
Lục phu nhân quay sang nhìn Lục Vĩnh Tâm rồi mỉm cười ẩn ý, có lẽ vì hiểu ý mẹ nên cô ấy liền thay đổi thái độ với Dương Tuyết Thanh.
Lục Thành ngồi cạnh vợ, Dương Tuyết Thanh thấy vậy muốn ngồi cạnh anh thì bị Lục phu nhân lên tiếng ngăn cản.
“Tuyết Thanh, con đến cạnh Tiểu Tâm ngồi đi, lâu ngày không gặp, ta muốn ngồi gần con một chút để tiện nói chuyện”
Dương Tuyết Thanh vui vẻ, cứ nghĩ Lục phu nhân yêu thích mình nên không nghĩ gì mà đi ngay đến bên cạnh Lục Vĩnh Tâm ngồi.
Cả buổi thế mà Lục phu nhân cứ mãi vui vẻ nói chuyện với con dâu, Dương Tuyết Thanh thấy vậy thì trong lòng buồn tủi, cô ta ngậm ngùi nhìn gia đình kia vui vẻ cười nói mà không biết làm gì.
Sau khi ăn xong Lục Thành quay sang nói với mẹ.
“Con ra ngoài lấy xe, mẹ có cần con đưa về không ?”
“Không cần, mẹ có xe rồi”
Dương Tuyết Thanh đợi đã lâu mới có cơ hội liền lên tiếng.
“A Thành, em không có xe, anh đưa em về có được không ?”
Chưa đợi Lục Thành lên tiếng thì Lục phu nhân đã nói.
“Xe của dì rất rộng, lát nữa dì sẽ đưa con về”
Lục Vĩnh Tâm cười trộm rồi tiếp lời.
“Đúng đó, chị dâu và anh trai cứ về trước, em và mẹ sẽ đưa chị Tuyết Thanh về”
Nghe xong lời này Lục Thành mỉm cười nắm lấy tay Nhậm Nhã Lâm đứng dậy.
“Vậy con và Lâm Lâm xin phép”
“Được”
Nhậm Nhã Lâm không hiểu chuyện trước mắt nên cứ ngơ ngác làm theo Lục Thành chào hỏi mẹ chồng.
“Con xin phép được về trước”
“Hai đứa đi đi”
“Vâng ạ”
Lục Thành cưng chiều vợ, còn giúp cô ấy cầm túi rồi dịu dàng nắm tay cô rời đi.
Bên này sau khi thấy hai người đã đi, Lục phu nhân đã quay sang nói với Dương Tuyết Thanh vài lời ẩn ý.
“Là người thông minh, xinh đẹp thì nên biết tận dụng nó, đừng dùng nó hoá thành âm mưu xấu xa phá hoại gia đình người khác, như vậy là không tốt đâu…….”
Vừa nói Lục phu nhân vừa nhìn Dương Tuyết Thanh không hài lòng, bà ấy cùng con gái đứng dậy rời đi, trước khi đi bà ấy đã nói sẽ sắp xếp người đưa cô ta về.
“Xe thì nhà họ Lục không thiếu, nhưng thật không may, xe của ta hôm nay không tiện đưa con về rồi”
Dương Tuyết Thanh siết chặt tay mình kiềm chế cơn giận, cô ta nhìn họ rời đi trong tức giận.
( Đáng ghét, dám chơi mình )
Ở ngoài Lục Thành đi lấy xe, Nhậm Nhã Lâm đứng trước cửa nhà hàng đợi anh ấy đến, trong lúc vô tình cô ấy quay sang bên cạnh nhìn thấy một người.
Người đàn ông đó vẻ ngoài lịch sự, nhưng đôi mắt lại thâm sâu, cả hai lướt nhìn nhau rồi người kia rời đi.
Nhậm Nhã Lâm nhìn người đó đến mức không hay rằng Lục Thành đã đến, anh ấy xuống xe gọi cô.
“Lâm Lâm, em nhìn gì vậy ?”
Nhậm Nhã Lâm giật mình nói.
“À……em mới gặp một người, trông rất quen, nhưng không nhớ gặp ở đâu”
“Chắc là em hoa mắt thôi, đừng ngẩn ngơ nữa, mau về thôi”
“Ồ, vậy về thôi”
Gạt đi suy nghĩ, Nhậm Nhã Lâm lên xe cùng Lục Thành trở về nhà.