Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng mười giờ…
Thời gian của người phụ nữ này đúng là không sai một phút.
Nguyễn Hạo Thần cong môi cười khẽ, rồi đẩy cửa ra và xuống xe.
Thư kí Lưu ngây người, Chủ tịch vừa mới cười phải không? Anh đã theo Chủ tịch hai năm, và hiếm khi thấy Chủ tịch cười.
Nhưng hình như vừa nãy anh nhìn thấy Chủ tịch đang cười, do anh hoa mắt nên nhìn lầm ư?
Ơ? Tại sao Chủ tịch lại đột nhiên xuống xe?
Khi Nguyễn Hạo Thần bước xuống xe, vừa khéo Tô Khiết xoay người nhìn thấy anh. Ngay sau đó, trên mặt của Tô Khiết nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngài Nguyễn, anh tới rồi à.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, mắt anh chợt lay động. Trong khoảnh này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình có chút mất hồn, không phải vì đẹp cỡ nào, mà vì nụ cười của cô lúc này làm anh ngạc nhiên.
Anh tưởng rằng ngay cả khi hôm nay cô có đến, cô chắc chắn sẽ không có tâm trạng tốt, nhưng bây giờ, có vẻ như…
Anh phát hiện, cô cười trông rất đẹp. Anh đang nghĩ, nếu tháo đôi mắt kính quê mùa của cô ra, rồi xóa tàn nhang trên mặt, không biết cô sẽ trông như thế nào?
Khi Nguyễn Hạo Thần đang ngây người, Tô Khiết đã tới trước mặt anh, nụ cười trên mặt cô rạng rỡ hơn đôi chút: “Tôi đã nghe ông nội nói hôm qua và biết lý do tại sao ngài Nguyễn vội vàng kết hôn, vì vậy, tôi sẵn sàng hợp tác với Ngài Nguyễn .”
“Hửm?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày, sẵn sàng hợp tác với anh?
Anh cũng muốn biết, cô định hợp tác với anh như thế nào?
“Ngài Nguyễn, nếu chúng ta không phải kết hôn thật thì giữa hai bên nên cần một thỏa thuận. Đây là giấy thỏa thuận do tôi viết, anh xem thử có vấn đề gì không?” Tô Khiết đưa một phần tài liệu tới trước mặt anh, còn tận lực tỏ ra uất ức bổ sung thêm một câu: “Tôi tra cả đêm qua mới viết được nó đấy.”
Thư kí Lưu, người vừa mới xuống xe, đã bị sốc khi nghe thấy lời của Tô Khiết.
Đây là tình huống gì vậy? Kết hôn gì? Ai kết hôn với ai? Thỏa thuận gì?
Nguyễn Hạo Thần không nhận lấy tập tài liệu trong tay cô và cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.