Lông mày Hạ Hoài cong lên: “Nhìn có đẹp không?”
Trầm mặc vài giây.
Giang Sơ Tinh quay đầu đi, ngượng ngùng mà sờ sờ mũi: “Cũng được.”
Khi anh vừa thốt ra, Giang Sơ Tinh mới nhận ra rằng suy nghĩ của mình đã bị cậu dắt đi, nhưng cũng coi như anh đang nói sự thật.
Người cậu tốt thật mà.
Giang Sơ Tinh không thể chịu nổi ánh mắt của cậu, vốn dĩ mới vừa bị bắt quả tang, hiện tại còn bị nhìn chằm chằm như thế, thật sự là làm người ta quẫn bách.
“Nhìn đủ chưa?”
Hạ Hoài tiến lại gần một bước, “Ca ca.”
Cậu cố ý dựa vào Giang Sơ Tinh thật gần, còn cố ý hạ giọng gọi anh. Tiếng ca ca này hoàn toàn khác với mỗi tiếng trước đây, xuyên thẳng qua màng nhĩ.
“Ca ca.” Hạ Hoài lặp lại.
Bởi vì khoảng cách của họ quá gần, Hạ Hoài thở một hơi vào tai Giang Sơ Tinh, như có như không nói một câu, “Anh vẽ em có khó không?”
Giọng cậu trầm thấp, lấp đầy lỗ tai của Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh hoàn toàn bị câu nói không đứng đắn này kích thích, thần trí hoảng hốt trong giây lát.
Trên hành lang tiếng bước chân càng rõ ràng, còn có tiếng cười khúc khích hi ha đùa giỡn.
Hạ Hoài nhìn anh lo lắng đến choáng váng, thực sự ngây thơ đến mức khiến người ta muốn bắt nạt anh nhiều hơn.
“Sơ Tinh.” Hạ Hoài cúi người nhẹ nhàng gọi anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Anh thật hư.”
–
Khi chuông vào lớp vang lên, Hạ Hoài mang theo hai bức tranh của mình vào lớp trước.
Tiết này là vật lý, bởi vì giáo viên có việc ra ngoài nên giáo viên thể dục đến trông lớp, đến gần kỳ thi cuối kỳ nên hầu hết giáo viên sẽ để học sinh tự học trong phòng.
Khi tiếng chuông thứ hai vang lên, Giang Sơ Tinh đi vào bằng cửa sau, trên mặt còn đọng nước, anh dùng mu bàn tay lau hai cái.
Nhiệt độ trên mặt anh ấy đã giảm xuống, nhưng vết hồng trên vành tai vẫn còn đó.
Vừa rồi, anh hoàn toàn bị kích thích bởi sự ngẫu hứng của ai đó mà trở thành một con tôm luộc chín đỏ.
Ngay lúc đó Giang Sơ Tinh đã xem như hoàn toàn minh bạch, Hạ Hoài cùng Hạ Mạch không hổ đúng là anh em.
Hạ Hoài nhìn thoáng qua lỗ tai Giang Sơ Tinh, trong mắt hiện lên ý cười: “Anh ơi, em chợp mắt một lát được không? Vừa rồi em ngủ không ngon.”
“…”
Có phải là đang cố ý gợi cho anh nhớ về chuyện trên sân thượng ban nãy?
“Không được.” Giang Sơ Tinh thật sự cảm thấy bị mất mặt, mỗi ngày đều bị dụ nên tính toán trả đũa lại, anh ném tờ đề tiếng Anh lên bàn: “Làm xong rồi ngủ.”
Hạ Hoài gật đầu, ôn nhu đáp: “Được.”
Giang Sơ Tinh đột nhiên cảm thấy như nắm đấm đánh vào bông. Có vẻ là sau khi mối quan hệ của họ trở nên tốt hơn, anh càng không có biện pháp nào với người này.
Cố An ở hàng ghế trên nhìn chằm chằm hai người kia qua lại hồi lâu, hắn mới nhận được tin tức chấn động là Hoài ca và Tinh ca ở trên sân thượng hôn môi trong nhóm chat, cả người đều có chút kích động.
Hắn đã cùng Y Văn Thiến ở lớp thực nghiệm thảo luận trong một thời gian dài, cuối cùng Cố An quyết định kiểm tra tính xác thực của cái tin nóng này.
Ngay khi hắn vừa quay lại, cửa sau đột nhiên bị đẩy ra cắt ngang hành động của Cố An.
Tiêu Thời bây giờ đã được coi là một sinh viên thể thao nên mỗi ngày đều phải chạy bộ, mồ hôi nhễ nhại đi vào từ bên ngoài.
Gật đầu với thầy trên bục giảng xong trở về vị trí của mình.
Tiêu Thời nhìn về hàng phía sau, cười không ngừng: “Đoán xem vừa rồi tớ nghe được cái gì?”
Cố An nhìn hắn cười khoa trương như vậy, tò mò hỏi: “Cậu nghe được cái gì?”
Tiêu Thời: “Có vài đứa ngốc nói rằng họ nhìn thấy Sơ Tinh ca và Hoài ca hôn nhau trên sân thượng hahahahahahaha.”
Cố An: “…”
Sống lưng Giang Sơ Tinh cứng đờ, trượt tay một cái, cây bút trên bàn vô tình bị anh hất rơi xuống đất.
Tiêu Thời còn đang lải nhải: “Thật là buồn cười, nói nghe như thật ấy, mấy người đó bị mù hả?!”
Giang Sơ Tinh liếm môi, nhiệt độ trên mặt vừa mới hạ xuống giờ lại nóng lên.
“Cố An, cậu nói có phải không?” Tiêu Thời vẫn chưa ý thức được chuyện gì, tiếp tục nói: “Thời buổi này, quả nhiên chuyện ma quỷ gì đều có thể nghe thấy.”
“Ơ?” Tiêu Thời nói, “Sơ Tinh ca, sao mặt anh đỏ thế?”
“Nóng.” Giang Sơ Tinh cúi đầu đi tìm bút.
Tiêu Thời nghi hoặc: “Mùa đông mà nóng à?”
“…” Cố An nhìn thoáng qua vẻ mặt của Giang Sơ Tinh, dường như hiểu ra điều gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hoài, nhanh chóng đá Tiêu Thời: “Câm miệng của cậu lại mau.”
Hạ Hoài nhấc mắt liếc nhìn Tiêu thời.
Tiêu Thời hãy còn đang chìm đắm trong thế giới bát quái của chính mình, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của cậu ta.
Hắn càng cười thêm khoa trương: “Đám fan CP sao biển này thật sự đang phát điên đến xuất hiện ảo giác rồi. Tớ cứ nghĩ lại lại thấy buồn cười. Hôn trên sân thượng á hả, ha ha ha ha sức tưởng tượng phong phú quá đi.”
Nhìn nửa ngày cũng không tìm được bút, Giang Sơ Tinh không thèm tìm nữa, ngồi thẳng người.
Thầy giáo dạy thể dục trên bục giảng không biết đã đi đâu, các bạn trong lớp ồn ào người thì chơi game người thì ngủ.
Giang Sơ Tinh liếc mắt ngó Tiêu Thời một cái, ngữ khí nhàn nhạt: “Buồn cười lắm sao?”
Tiêu Thời vẫn chưa get được nguy hiểm, cười cười gật đầu: “Buồn cười ghê luôn.”
Giang Sơ Tinh nhướng mày, mí mắt nhấc lên: “Thử nói cho anh biết buồn cười chỗ nào xem?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sơ Tinh, Cố An vội vàng tránh sang một bên, đều do cái người không có mắt này, thế này là sắp có chuyện lớn xảy ra đó.
Tiêu Thời bị cái liếc mắt của Giang Sơ Tinh làm cho ngừng cười, trái tim nhảy dựng, theo bản năng muốn chạy trốn.
Giang Sơ Tinh không cười, giọng điệu nguy hiểm: “Người yêu hôn nhau buồn cười như vậy à?”
Tiêu Thời: “………!!!”
Một câu mẹ nó của Cố An thiếu chút nữa buột miệng thốt ra: “!!!”
Tiêu Thời như gặp quỷ đánh giá hai người kia: “Hai người……, là kiểu hôn môi mà tớ biết kia à?”
Giang Sơ Tinh không phản bác, thấy thấy giáo viên thể dục đi tới liền nhắc nhở: “Quay lên đi, giáo viên tới rồi.”
Hạ Hoài đặt cây bút mà Giang Sơ Tinh đánh rơi xuống đất lên bàn học.
Muốn nhịn, nhưng không thể kìm lại.
Hạ Hoài hơi nhếch môi, nắm tay Giang Sơ Tinh ở dưới bàn, nhích gần về phía anh, trầm giọng nói: “Anh à, không sao chứ?”
Giang Sơ Tinh cũng không phải nhất thời xúc động, anh không muốn người khác tiếp tục nhìn hai người họ bằng ánh mắt đó, họ đã ở bên nhau rồi, không việc gì phải che giấu cả.
“Anh không sao, còn em.”
“Em nghe lời bạn trai em.” Hạ Hoài nhoẻn miệng cười, cuối cùng còn thêm vào một câu: “Bất kể có công khai hay không, anh đều là người của em.”
Khi Giang Sơ Tinh nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trái tim không khỏi đập nhanh, sự thỏa mãn tràn lan trong lòng.
Anh lầm bầm ừ một tiếng,, đáp lại những điều cậu nói đều là thật.
Sau khi giáo viên thể dục đi vào, tất cả mọi người vẫn không thể ngồi yên, bọn họ ai làm việc riêng thì vẫn làm việc đó.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của Giang Sơ Tinh, nhẹ nhàng kéo tờ đề Giang Sơ Tinh đang làm dưới bàn.
Giang Sơ Tinh nghi hoặc nhìn cậu: “Làm sao vậy?”
Thanh âm Hạ Hoài trầm thấp khàn khàn: “Cúi đầu xuống một chút.”
Giang Sơ Tinh không rõ cậu muốn làm gì, hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn cúi xuống.
“Hửm?” Giang Sơ Tinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?
Gần như vậy, hơi thở trên người Alpha có thể nghe đến rõ ràng.
“Đoán xem em muốn làm gì?” Hạ Hoài giơ tay hơi chạm chạm khóe môi mình.
Ở phía trước giáo viên thể dục đang trò chuyện với học sinh trên hàng ghế đầu, giáo viên thể dục vốn cũng còn quá trẻ, không có khoảng cách quá lớn, lại nói đến mấy trò game làm đám học sinh bên cạnh trở nên càng thêm hiếu động, có người còn ồn ào một phen.
Giang Sơ Tinh nhìn thấy cảm xúc trong mắt Hạ Hoài, lập tức hiểu ra ý đồ của cậu, hô hấp như ngừng lại: “Em điên rồi.”
Nhanh chóng lui ra, nhưng đã quá muộn.
Sau cổ bị người kia nắm lấy kéo xuống phía dưới, Hạ Hoài cúi người, ngậm lấy môi anh, đồng thời giữ một cuốn sách che đi khuôn mặt của hai người họ.
Đôi mắt Hạ Hoài như mỉm cười quan sát biểu tình lo lắng của anh, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ.”
Lông mi Giang Sơ Tinh run lên, yết hầu co rút lại, đem tin tức tố của đối phương nuốt vào trong bụng.
Không sợ là giả.
Mùi vị tin tức tố thanh đạm của Hạ Hoài lướt qua, tiếng nói mơ hồ mang theo ý cười: “Chúng ta nhỏ giọng một chút, sẽ không bị phát hiện đâu.”