“Gian lận?” Charlie hơi run. “Không… không.”
“Coi bộ mày không chắc lắm.”
“Con chắc chứ,” Charlie cãi lại. “Ý con là, có đúng là nội cho con được phép tra cứu hoặc dùng máy vi tính, đúng không? Và con làm y vậy.”
“Đây là mười câu hỏi nữa.” Bà đưa cho nó một tờ giấy. “Mày phải ngồi tại cái bàn này và trả lời ngay tại chỗ. Ngồi đây tao mới canh chừng mày được. Dễ lắm, cho nên mày không cần phải tra cứu đâu.”
“Nhưng lúc trước thỏa thuận đâu có vụ này đâu,”Charlie rú lên. “Thật không công bằng.”
“Cuộc đời vốn không công bằng,” nội Bone nói. Bà lảo đảo lê bước tới cái giường lồi lõm, rộng rinh của mình, và lăn kềnh xuống đống gối. “Làm đi… càng sớm bắt đầu càng mau kết thúc.”
Charlie lặng lẽ nghiến chặt răng. Tất cả đều là bài tập toán. Nó rên rẩm và bắt đầu. Hai bài đầu ngốn mất của nó cả thế kỷ, và nó vừa chuẩn bị giải bài thứ ba thì chợt nghe có tiếng ngáy đằng sau.
Nội Bone đã ngủ tự hồi nào. Miệng bà há hốc và một âm thanh đùng đục, ụ ịt đang phát ra từ đó. Charlie kiễng chân đi ra cửa, mở thật khẽ khàng, và lỉnh ra hành lang. Một tiếng ‘kẹt’ nhỏ vang lên khi nó đóng cửa lại, nhưng nội Bone vẫn không thức giấc.
Chẳng buồn khoác thêm áo khoác, Charlie lẻn ra đường và chạy tọt sang nhà Benjamin. Lúc nhảy lên mấy bậc cấp, nó nghe tiếng con Hạt Đậu sủa, tiếp liền là ba tiếng ré đinh tai. Charlie nhấn chuông.