Thật sự hắn không hề muốn nghi ngờ Lý Huyền một chút nào.
Không chỉ bởi có liên quan đến quan hệ của hắn với Lý Ngọc, mà càng bởi vì mối giao tình của hắn với Lý Huyền, y tuyệt đối không phải là người vì một chút chuyện nhỏ mà bất nhân bất nghĩa, Giản Tuỳ Anh không thể nghĩ ra chuyện gì có thể khiến y lừa gạt hắn, mạo hiểm trở mặt với hắn mà hợp tác với mấy người kia như vậy.
Việc này cực kỳ không hợp lý.
Nhưng làm chuyện này cũng chỉ có ban giám đốc, khả năng Lý Huyền thấy những tài liệu này gần như là bằng không, mà nếu y có thấy qua, sẽ hỏi Lý Ngọc đầu tiên về việc không còn hợp tác của công ty thắc ăn chăn nuôi, cậu nhìn thấy tên công ty thay đổi, chắc chắn lập tức hiểu được đã có chuyện xảy ra, vậy tại sao lại không thông báo cho hắn biết?
Chẳng lẽ bởi vì cậu hoàn toàn không hề hay biết?
Ý nghĩ này xuất hiện lập tức bị Giản Tuỳ Anh áp đi. Hắn biết năng lực làm việc của Lý Ngọc, có thể làm xong buổi sáng cậu sẽ không để kéo dài tới buổi chiều, chuyện lớn như vậy không có khả năng cậu không nói cho Lý Huyền biết.
Suy nghĩ một vòng, hắn vẫn nghi ngờ như cũ, xuất phát từ nhiều băn khoăn, hiện tại hắn không dám liều lĩnh gọi điện cho Lý Huyền, bởi vậy mà bây giờ một chút rõ ràng hắn cũng không có.
Chuyện phát triển đến mức này, có rất nhiều phương án đề ra, nhưng mọi hướng đều không hề có tính khả thi.
Bối cảnh của công ty tư nhân kia như thế nào? Từ lúc nào mà bọn họ tạo mối quan hệ với công ty thức ăn chăn nuôi? Ngay từ đầu đã có kế hoạch lợi dụng hắn, hay là nửa đường mới đi cùng nhau? Lý Huyền ở đây đảm đương vai diễn gì, đến tột cùng thì y có biết chuyện không, biết rõ đến chừng nào, vì sao lại không nói cho hắn biết?
Giản Tuỳ Anh cảm thấy bản thân có cái gì đó chưa nghĩ đến.
Bình thường mà nói, một người tự hỏi một việc, bày ra tất cả mọi thứ có thể nghĩ đến, có thể thông qua sự ăn khớp của phán đoán suy luận rồi đưa ra một hoặc nhiều ý tưởng tiền căn hậu quả, trong đó hẳn là có một cái họ cho là hợp lý gần với sự thật nhất, nhưng Giản Tuỳ Anh lại không thể nghĩ được điều gì chắp nối sự việc để tiếp cận được sự thật nhất, hắn cảm thấy mỗi một suy nghĩ từ đầu đến cuối không thể giải thích rõ ràng.
Chuyện này khiến đầu hắn đau vô cùng, vẫn tự hỏi cùng điều tra giữa chừng, đã lỡ hẹn hai lần với Lý Ngọc.
Tới lần thứ ba Lý Ngọc cũng nổi giận, vỗ bàn làm việc của hắn trút giận: “Gần đây anh làm sao vậy, lúc em chưa đến công ty làm, cũng chưa thấy anh bận bịu như vậy đâu.”
Giản Tuỳ Anh hơi mông lung nhìn cậu một cái, lại không biết giải thích như thế nào, hắn không thể nói hắn nghi ngờ anh trai cậu giúp người khác hãm hại hắn.
Lý Ngọc cau mày, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Cậu cảm giác thời gian này Giản Tuỳ Anh cực kỳ làm lơ cậu, trước kia lúc nào cũng là hắn hẹn cậu, bây giờ cậu chủ động hai lần thì đều bị từ chối, cậu không biết có phải vì Giản Tuỳ Anh sĩ diện hay không. Hay vì cậu với hắn đã chính thức ở cùng nhau, mất đi cảm giác mới mẻ nên chẳng coi trọng cậu nữa.
Tưởng tượng như vậy khiến Lý Ngọc muốn hất văng cái bàn, nếu Giản Tuỳ Anh thật sự chỉ là muốn có cảm giác chinh phục, cầm được đến tay giá trị lập tức bị giảm, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Giản Tuỳ Anh.
Người này kéo cậu vào cuộc sống của hắn, làm cho cậu mụ mị, làm cho cậu hài lòng với hiện tại, làm cho cậu không thể tự kiềm chế, nếu lúc này Giản Tuỳ Anh dám đẩy cậu đi, cậu không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Giản Tuỳ Anh thở dài, ngẫm lại khoảng thời gian này, chỉ để tâm đến chuyện kia, quả thật đã xem nhẹ tâm can của mình, hắn lôi kéo cầm tay Lý Ngọc, an ủi cậu: “Đừng giận đừng giận, anh thực sự rất bận…” Nhưng hắn không thể nói hắn bận cái gì, cũng biết bản thân nên dừng lại, vội vàng nói: “Vậy đi, giờ anh không bận, nói đi, em muốn đi chỗ nào?”
Sắc mặt Lý Ngọc lúc này mới dịu xuống, cậu ngắm nghía ngón tay thon dài nhẵn mịn của Giản Tuỳ Anh, sau đó kéo tới bên miệng cắn một cái không nặng không nhẹ: “Bể bơi của anh, chưa dọn đúng không?”
Giản Tuỳ Anh bật cười, lấy di động ra nói: “Bây giờ anh bảo người đến dọn, buổi tối đến nhà anh, được không bảo bối?”
Lý Ngọc cười tươi, cúi xuống chạm lên môi Giản Tuỳ Anh, nhẹ nhàng nói: “Đi siêu thị cùng nhau nhé, buổi tối muốn ăn cái gì?”