Triệu Ngũ Chuy lấy ra một xấp bùa thật dày, chăm chú lật từng lá một xem, sau đó lại cất hết đi.
“Phải.” Gã khẳng định: “Trong hơn mười ngày gần đây, thời gian nó thức tỉnh nhanh hơn lúc trước mười phút.”
Nói xong, hai người họ đều cùng im lặng.
Số lần Giới Ma thức tỉnh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
Không lẽ sẽ có ngày nó không bao giờ ngủ say nữa?
Nếu vậy, các tu sĩ phải đối đầu với con yêu ma đánh mãi không thắng này đây?
Không có linh thạch tiếp tế, trận pháp ngăn cách vĩnh viễn không thể hoạt động. Đến lúc đó, tất cả mọi người chỉ có thể chết.
Cố Thanh Sơn nhìn hai người, bấy giờ mới lên tiếng: “Sớm muộn gì thế giới này cũng sẽ kết thúc thôi, Ánh Mi tỷ, tỷ nên buông bỏ thôi.”
Diệp Ánh Mi nhìn hắn, cảm thấy thoải mái hơn.
Phải rồi, Giới Ma còn tồn tại thì thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt. Vậy sao không nhân cơ hội này liều mạng tìm một đường sống?
“Vì trước đó ngươi đã thề độc với đất trời, nên bây giờ ta sẽ giao đồ cho ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Vương Hồng Đao ở cảnh giới Huyền Linh rất nhiều năm rồi, ông ta có rất nhiều mánh khóe, hơn nữa còn là những mánh mà ngươi không thể tưởng tượng nổi.” Diệp Ánh Mi dặn dò.
Triệu Ngũ Chuy cũng nói: “Đến tận hôm nay, ta cũng không dám nhận rằng bản thân mình hiểu rõ hết mọi bản lĩnh của ông ta.”
“Ta cũng vậy.” Diệp Ánh Mi tiếp lời: “Dù ta ở cạnh ông ta nhiều năm nhưng ta cũng không rõ ông ta mạnh đến mức nào.”
“Chỉ cần ngươi có cơ hội thì hãy dốc hết sức, đừng nương tay, càng không thể có bất kỳ ảo tưởng gì.” Triệu Ngũ Chuy nói tiếp.
Cố Thanh Sơn thấy thái độ vô cùng thận trọng của họ, vẻ mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Các ngươi yên tâm, liên quan đến sống chết của ta, ta nhất định cố hết sức ứng phó.”
Hai vị đường chủ thấy thái độ của hắn như vậy, rất hài lòng.
Diệp Ánh Mi vung nhẹ tay một cái, hai luồng sáng một xanh một đỏ hiện ra trước mặt Cố Thanh Sơn. Hắn cẩn thận cất hai pháp bảo đi rồi nói: “Lão Triệu, còn một chuyện nữa.”
“Nói đi.”
“Trước đó ta đã thu thập thông tin về Vương Hồng Đao, biết được ông ta lớn lên từ tông môn, đao quyết và bí pháp mà ông ta tu hành và tập luyện đều là của tông môn.”
“Đúng vậy. Ngươi có cách gì à?”
Cố Thanh Sơn nói: “Tích Hương đường phụ trách bảo quản đồ vật ở tông môn, thậm chí cả bảo tàng của tông môn. Vì vậy ta muốn đến Tích Hương đường xem pháp môn mà Vương Hồng Đao tu luyện.”
Triệu Ngũ Chuy hơi chần chờ.
Có một số bí pháp có sức mạnh vô cùng lớn mà Vương Hồng Đao luôn không cho phép những kẻ khác ở tông môn xem trộm, mà chìa khóa của bảo tàng chỉ có gã và Vương Hồng Đao có, mỗi người một cái.
Rất nhiều bí pháp ở trong đó đều do Vương Hồng Đao chọn ra và giấu đi.
Không lẽ bây giờ gã lại cho Tề Diễm quyền hạn mở ra xem?
Vương Hồng Đao là đại tu sĩ Huyền Linh cảnh, tầm nhìn và thủ đoạn sao có thể so với loại tu sĩ bình thường.
Bí pháp mà ông ta giấu đi, bảo đảm vô giá!
Triệu Ngũ Chuy lưỡng lự không chắc, Diệp Ánh Mi lại nở nụ cười.
“Lão Triệu, giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn làm một con chó giữ cửa thế?” Trong giọng nói của nàng ta mang theo chút chế nhạo.
Triệu Ngũ Chuy nghe vậy, đành gật đầu.
Phải rồi, pháp môn mà Vương Hồng Đao cất giữ thật sự rất khó hiểu, rất khó lĩnh ngộ. Để học được pháp môn, không phải chuyện một sớm một chiều, trong khi Tề Diễm lại phải nhanh chóng chiến đấu.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cùng lắm hắn chỉ có thể hiểu thêm một chút về các loại pháp môn ấy, để có thể nắm được những thủ đoạn của Vương Hồng Đao.
Trong tình huống như bây giờ, Tề Diễm không thể nào ngay lập tức học được những thứ kia!
Mà quan trọng nhất là, liên quan đến phương pháp hạ cấm chế trên người gã, Vương Hồng Đao đã sớm thiết lập hơn mười loại cấm pháp cực kỳ lợi hại để bảo vệ nó. Ngoại trừ Vương Hồng Đao ra, bất kể ai chạm vào ngọc giản cấm chế này, nó sẽ vỡ tan ngay lập tức.
Nếu để Tề Diễm chạm vào cấm ngọc kia, làm cho nó tan nát cũng tốt. Như vậy, từ nay về sau, ngoại trừ Vương Hồng Đao ra thì sẽ không còn kẻ nào biết cách khống chế Ma trùng trên người Triệu Ngũ Chuy gã nữa.
Thế nên, không có gì phải lo lắng khi để Cố Thanh Sơn vào đó xem xét bí pháp cả, mà chuyện này đối với gã có khi lại là một chuyệt tốt.
“Cầm đi!” Sau khi thông suốt, Triệu Ngũ Chuy thoải mái lấy ra một con dấu, ném cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đón lấy con dấu, cầm nó trong tay.
“Thế này mới phải chứ, lão Triệu, ta càng hiểu rõ Vương Hồng Đao thì khả năng giết chết ông ta càng cao.” Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Diệp Ánh Mi nói: “Ngươi nhất định phải xem kỹ những pháp môn này. Dù Vương Hồng Đao am hiểu về đao nhưng ông ta cũng rất thích nghiên cứu thuật pháp điều khiển xác chết. Những năm gần đây, ông ta đã nghiên cứu triệt để rất nhiều thuật pháp điều khiển xác chết có sức mạnh to lớn.”
“Yên tâm, ta sẽ xem cẩn thận.” Cố Thanh Sơn nói, sau đó quay đầu lại gọi: “Cố Thanh Sơn.”
“Có đồ nhi.” Sơn Nữ tiến lên một bước, đáp.
Cố Thanh Sơn phân phó: “Ngươi đã đột phá Phong Thánh cảnh thành công, vậy thì hãy đi với vi sư đi, chọn vài kiếm quyết mà xem.”
Kiếm quyết?
Triệu Ngũ Chuy lẩm bẩm, kìm không được, ngăn lại nói: “Vương Hồng Đao không có kiếm quyết gì cả, ông ta dùng đao.”