Thịnh Thế vẫn thường thường nhìn Cố Lan San chăm chú như trước.
Mãi cho đến khi Thịnh Thế đưa Cố Lan San về cửa phòng cô thuê trong khu nhỏ thì Thịnh Thế mới dừng xe vững vàng, Cố Lan San nhớ đến gì đó trước khi mình xuống xe, dường như nên nói gì đó, nghĩ nghĩ liền mở miệng, quay đầu nhìn Thịnh Thế với ánh mắt vô cùng chân thành: “Thịnh Thế, cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn.” Thịnh Thế cười nhợt nhạt, nói.
Chỉ cần em mở miệng, rơi vào nước sôi lửa bỏng anh đều sẽ cam ví như mật.
Cố Lan San chớp chớp mắt, còn nói: “Thịnh Thế, em nói, báo chí kia cơ.”
Cô ngồi bên cạnh anh thên thấy được một số tờ báo của anh, rất nhiều tờ báo nhỏ đều gom lại một chỗ.
Chắc là Thịnh Thế đã chuẩn bị trước rồi.
Bây giờ cô gặp mặt mẹ của anh, nếu không có anh, cô không có khả anwng có thể biểu hiện không chê vào đâu như vậy được.
Thịnh Thế bị Cố Lan San nói trúng hành động của mình mà sắc mặt hơi hơi có chút xấu hổ, ánh mắt hơi hoảng, giọng điệu có theo đó có chút nhẹ nhàng: “Việc đó à…Chỉ là anh chợt có ý nghĩ đó nên tiền tay chơi chút thôi.”
Cố Lan San mím côi, cười cười, liền đẩy cửa xe.
Thịnh Thế bỗng nhiên phát ra tiếng, gọi cô lại.
Cố Lan San quay đầu.
Thịnh Thế không nói gì, đôi mắt dừng lại ở trên người cô, chớp cũng không chớp một cái, nhìn cô đến nỗi tim cô đập có chút nhanh, cảm giác hỗn loạn khi nãy lại xuất hiện rồi.
“Sở Sở.” Thịnh Thế kêu tên cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hô hấp Cố Lan San ngừng lại, đáy lòng cô tràn ngập một chút chờ mong, nhưng cô lại không biết rốt cuộc mình đang chờ mong cái gì, qua một lúc thật lâu thì Thịnh Thế mới cẩn thận phát ra tiếng, hỏi một câu: “Em có khỏe không?”
Cố Lan San sửng sốt.
Thịnh Thế liền lên tiếng giải thích: “Việc đó, bà Diệp…”
Ngay tức khắc trong lòng Cố Lan San liền hiểu rõ, có một loại ấm áp không nói nên lời nhanh chóng tràn ngập trong tim cô, thì ra Thịnh Thế thường xuyên nhìn cô ở trong xe là do lo lắng trong lòng cô khó chịu.