Trình Thành không những cạn lời, mà còn rất phiền muộn. Anh ta thầm nghĩ, sao Dạ Ảnh lại mang cả cô chủ ra đây thế? Bảo tôi hỏi cô chủ chuyện ấy, thế có khác nào tự chuốc lấy khổ không? Bên cạnh cô chủ có nhiều cao thủ như thế, tôi có to gan đến mấy thì cũng không dám nói lung tung trước mặt cô chủ. Cô cho rằng tôi là cậu chủ hay sao mà dám nói đùa với cô chủ. Đúng là tức chết mất!
Đông Phương Hạ ngồi xuống, nhận trà Long Tỉnh mà Bạch Vỹ đưa cho, vừa chậm rãi thưởng thức, vừa nhìn Trình Thành đấu khẩu với chị em Dạ Ảnh. Thấy Trình Thành ăn quả đắng, trên đôi môi hoàn mỹ của Đông Phương Hạ hiện lên nụ cười ma mị.
Nụ cười ấy khiến Trình Thành sởn hết tóc gáy. Anh ta hiểu cậu chủ nhà mình, bèn nhìn lén Đông Phương Hạ một cái rồi nói: “Cậu chủ, tôi bỗng nhớ ra là còn có việc phải làm. Mọi người trò chuyện nhé, tôi đi trước đây!”
“Quay lại!”
“Cậu chủ, tôi có việc thật mà!”
Thấy thế, Đông Phương Hạ nở nụ cười. Anh liếc nhìn những người có mặt ở đây một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tây Môn Kiếm: “Chắc hẳn trong lòng mọi người đã chọn ra được người thích hợp rồi nhỉ?”
“Ừm!”
Tây Môn Kiếm nhìn Trương Vũ Trạch.
“Vậy là tốt rồi. Chuyện này để đến cuộc họp ngày mai rồi quyết định. Vũ Trạch, Tào Bang đã bị tiêu diệt, trong Lang Quân có rất nhiều chuyện phải giải quyết kịp thời, không phải lúc nào tôi cũng ở đây, anh phải phát huy tài năng của mình đấy”.