Lúc này nàng cũng không có thời gian để quan tâm xem kẻ nào làm thợ săn sau lưng hoàng tước là nàng nữa mà lập tức vận công đem một luồng lực lượng sí viêm ngưng tụ về phía dưới để ép khi hàn băng kia ra ngoài.
Sau khi bức được hàn khí ra ngoài, nàng mới cảm giác được sự đau rát ở mông. Nhưng nhìn thấy mai giới chỉ cách mình không xa, nàng cắn răng, lần nữa chộp tới, bỏ ra nhiều khí lực như vậy, mai giới chỉ kia nhất định phải tới tay.
Nhưng khi nàng đang định vươn tay chộp tới thì cỗ ba động quỷ dị kia lại lần nữa đánh tới. Lần này nàng không dám khinh thường cho nên tập trung tinh thần cảnh giác. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com
Đinh!
Một tiếng “đinh” giòn vang khiến vị long nữ này bất ngờ. Lần này cỗ ba động kia không có tập kích nàng mà chính xác đánh tới mai giới chỉ.
Mai giới chỉ bị đánh trúng liền nhanh như đạn bắn, mạnh mẽ hướng một phương hướng khác bay đi.
Lần này, vị long nữ còn muốn bắt lấy mai giới chỉ là không có khả năng, bởi vì nó đã bị cỗ ba động kia đánh bay đi mất rồi.
Mắt thấy sắp đoạt được tới tay mà mai giới chỉ lại bay mất, trong lòng vị long nữ này tức giận không thôi. Hơn nữa, cái mông truyền tới cảm giác đau rát khiến nàng cảm thấy xấu hổ mà không thể băng bó liền được cho nên sự tức giận của nàng lại càng tăng.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy ngoại trừ tỷ muội Mộng Ly ra thì không có ai khác nữa, ngay cả hơi thở ba động cũng không cảm giác được.
– Ngươi là ai? Sao lại muốn đoạt đồ của chúng ta?
Lúc này, Mộng Ly sau khi bình ổn thân hình liền cùng Tầm Nguyệt tiến tới, dùng ánh mắt căm thù nhìn nữ tử Viêm tộc này. Nàng này không có che giấu cặp long giác trên đầu, thêm nữa trên thân nàng toả ra một luồng Viêm Long tộc hoang hoả khí tức cho nên hai người Mộng Ly không khó để nhận ra.
Nữ tử Viêm tộc lúc này thấy mai giới chỉ đã vô vọng, lại kiêng kị cao thủ trong bóng tối kia, cho nên nàng quét mắt nhìn hai người Mộng Ly một cái, đôi mày liễu khẽ chau lại, không nói gì. Nàng phát hiện có người đang hướng bên này bay tới nên hừ lạnh một tiếng, thoáng nhìn về hướng người đang tới một cái rồi tung người nhanh chóng rời đi.
Mộng Ly thấy đối phương chạy trốn, cũng không đuổi theo mà quay mặt lại, thấy cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc đang nhanh chóng hướng nơi này mà tới, trông giống như một đám mây mơ hồ vậy.
Thấy thân ảnh này, trên mặt Mộng Ly liền nở nụ cười ôn nhu bước tới đón rồi trực tiếp nhào vào lòng ngực người mới tới, làm nũng nói:
– Đại đầu gỗ, làm sao giờ này huynh mới đến? Huynh mà đến sớm một chút nữa là có thể đem cái ả ghê tởm kia bắt lại thẩm vấn rồi, muội hoài nghi nàng ta là gian tế!
Người tới chính là Vân Thiên Hà.
Tầm Nguyệt có chút căng thẳng nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Hà thì sóng mắt cũng mang theo một tia nhu tình đi tới đón. Nhưng nàng lại phát hiện trên tay Vân Thiên Hà đang cầm một cái nhẫn, lúc này mới chợt hiểu:
– Vừa rồi ra tay đánh lén nàng kia là huynh?
Vân Thiên Hà sau khi trở lại tàng long đại điện thì biết được Mộng Ly và Tầm Nguyệt đã xuất quan đi đối phó Báng Giáo nên hắn liền lập tức chạy tới đây.
Không nghĩ tới vừa mới đến phụ cận, dùng quang nhãn điều tra thì không thấy tung tích Báng Giáo nhưng lại thấy có một long nữ đang tranh đấu với Mộng Ly để đoạt một mai giới chỉ. Bởi vì ở xa, mắt thấy long nữ kia sẽ bắt được chiếc nhẫn cho nên hắn lập tức xuất thủ, dùng thương hồn chỉ đả thương long nữ kia để trì hoãn hành động của nàng ta rồi lại đánh chiếc nhẫn bay đi. Vì vậy mà hắn có thời gian chạy tới cũng thuận lợi thu luôn mai tạo hoá giới này.
Chẳng qua khi hắn tới gần thì long nữ kia lại chạy đi.
– Thiên Hà, sao huynh không nói chuyện? Mà thân thể của huynh sao lạnh như băng vậy?
Mộng Ly ôm cánh tay Vân Thiên hà, cảm giác có chút khác thường, cho nên ngẩng mặt lên, cẩn thận nhìn rồi nói:
– Thì ra đây là phân thân của huynh.
– Ngốc lão bà, ta ở đây!
Lúc này, một âm thanh trêu chọc vang lên. Mộng Ly quay mặt lại thấy Vân Thiên Hà đang nhanh chóng ngự không bay tới ôm Tầm Nguyệt vào lòng rồi cười nói:
– Thế nào? Bây giờ đã cảm nhận được thân nhiệt của ta chưa?
Tầm Nguyệt mặc dù không còn nhỏ nữa nhưng vẫn thẹn thùng đỏ mặt gật gật đầu khẽ ừ một tiếng.
Mộng Ly nhìn chằm chằm bản tôn Vân Thiên Hà, định đi tới nhưng lại phát hiện phân thân của hắn đang ôm nàng rất chặt, căn bản không thể nhúc nhích được nên nàng kêu lên:
– Tên đại đầu gỗ này, mau buông ra, nếu không muội không để ý tới huynh nữa!
Tầm Nguyệt nhìn Vân Thiên Hà trêu Mộng Ly cũng hiếu kỳ hỏi:
– Thiên Hà, tại sao phân thân của huynh có thể duy trì lâu như vậy được, hơn nữa cũng không giống với người khác, muội thấy huynh cũng không bị ảnh hưởng, đây là tại sao?
Vân Thiên Hà nói:
– Lúc đầu ta cũng không rõ lắm, sau này cẩn thận nghiên cứu một chút mới phát hiện. Thật ra, phân thân này của ta bởi bị được tế luyện ở trong Tử Vi Tinh hạch có vô cùng vô tận tinh lực duy trì cho nên ta chỉ bị tiêu hao một chút tâm thần thôi. Bất quá bản tôn và phân thân của ta có một số chuyện cũng không thể nào hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng có một chỗ rất tốt là khi tu luyện làm ít mà được nhiều!ống trên cõi đời này nữa!