Lương Tiểu Điệp khó có được một lần lên mặt, khiến cho chị Hạo kia cực kỳ kích động.
Cô ta siết chặt quyển sách trong tay, tức đến nỗi vò nhàu nát cả mấy trang sách nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, hừ lạnh một tiếng nói: “Lương Tiểu Điệp, cô đừng có mà đắc ý, dựa vào cô thì không thể nào đấu lại được với tôi đâu.
Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Vân thiếu gia một chút, nếu không lần sau dù cô có tìm bao nhiêu người tới giúp đỡ thì cũng vô ích thôi!”
Nói xong chị Hạo liền bước xuống khỏi bậc thang, phẫn nộ rời đi.
“Ai cho chị đi?” Lương Tiểu Điệp hình như vẫn chưa thỏa cơn tức, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bất mãn, đưa tay muốn ngăn cô ta lại.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có vô sô vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính đen xông vào trong hẻm.
Mấy người vệ sĩ này đếm sơ qua cũng phải hơn 20 người, trực tiếp đi tới tách ra đứng ở hai bên người chị Hạo, thân hình bọn họ vô cùng cao lớn, trông có vẻ bản lĩnh cũng rất cao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Tiểu Điệp lại trắng bệch thêm vài phần, cực kỳ sửng sốt, cả người hoảng sợ lui về phía sau vài bước.
“Thế nào? Cô cả nhà họ Lương của chúng ta có muốn cùng người của tôi giao lưu một chút ở chỗ này không?”
Chị Hạo lạnh nhạt liếc nhìn Lương Tiểu Điệp rồi nói.
Lương Tiểu Điệp không dám hé răng.
“Đồ đê tiện!”
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đi ra khỏi con hẻm.
Lương Tiểu Điệp cắn chặt răng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hè nói thêm câu nào.
Mấy người qua đường sau khi xử xong đám chị Phiêu, tên tóc xanh và máy tên con trai còn lại cũng tự động rời đi, để lại đám thanh niên cả nam lẫn nữ đang không ngừng than khóc, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp còn muốn hỏi bọn họ một vài chuyện, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại không biết nói như thế nào.
Một lúc sau, tất cả những người qua đường đều đã rời đi.
“Những người này… rốt cuộc là ai vậy?” Lương Tiểu Điệp cảm thấy vô cùng kỳ quái bèn quay sang hỏi Lâm Dương.
“Tôi cũng không biết.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không được, tôi phải hỏi bọn họ một chút.” Lương Tiểu Điệp hình như có chút không cam lòng. Nhìn thấy người phụ nữ đi giày cao gót chỉ vừa mới rẽ ra khỏi hẻm bèn lập tức đuổi theo.
“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp!”
Lâm Dương gọi vài lần nhưng không ngờ Lương Tiểu Điệp lại chạy nhanh như vậy, chỉ một lát sau đã chạy ra khỏi hẻm.
Lâm Dương khẽ lắc đầu, cũng lười đuồi theo.
“Anh Lâm!” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới, cung kính cúi đầu chào Lâm Dương.
“Ông làm tốt lắm.” Lâm Dương gật đầu.