“Giết chết bọn chúng…”
“Đúng, không thể tha cho chúng được”.
Y Lệ Sa Bạch nhìn cảnh tượng nực cười này, không kiềm chế được mà bật cười khinh miệt, đúng là một đám bảo thủ thực sự, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
Y Lệ Sa Bạch nói: “Vậy các ngươi đồng ý tăng binh chưa?”
“Đồng ý… chúng ta đồng ý”.
“Đồng ý…”
“Đánh chết đám súc sinh đó”.
Y Lệ Sa Bạch trong lòng đau đớn, viện khoa học của mình ngược lại còn không có hứng thú bằng cái gọi là thánh địa đó, đó chẳng qua chỉ là công cụ để bọn họ đem ra lừa gạt dân chúng mà đám nghị viên này lại coi như tính mạng, thế là hội nghị Đại Bất Liệt Điên đã đạt được thống nhất ý kiến mà trước nay chưa từng có, không tiếc cái giá phải bỏ ra mọi thứ để tấn công Phù Tang…
Tăng binh, hướng về Phù Tang, đánh chết đám chó chết đó…
Trình Khai Sơn dẫn theo đội khinh khí cầu quay trở lại chiến hạm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, sảng khoái, phá hoại đúng là sảng khoái…
“Trình tướng quân, những thứ nên nổ cũng đã nổ rồi, có phải vẫn còn thiếu chút gì đó không?”
Trình Khai Sơn ngờ vực hỏi: “Thiếu cái gì?”
Người đó cười ha ha nói: “Lúc ngài đến đã nói, mục đích lần này của chúng ta là làm giặc cỏ, giặc cỏ không phải cứ như vậy rời đi chứ?”
Trình Khai Sơn cũng cười.
“Tiểu tử thối, có điều chuyện tục tĩu là việc trước mắt, việc kế tiếp phải làm là tất cả mọi người đều phải giữ bí mật, sau khi trở về không ai được hé răng nửa lời, càng không được nói với Hải Nương”.