Trong lòng con dân dưới gầm trời này, quốc tộc ở hoàng tộc, quốc mạch ở thiên tử, chỉ có hoàng tộc, mới là chính thống của quốc gia, bất kỳ kẻ nào có ý xâm phạm đối với hoàng tộc, đó là loạn thần tặc tử, là người đáng bị thiên hạ phải tru di.
Bất luận một thế gia, cho dù trong lòng có nhiều cách nghĩ, nhưng chuyện có liên quan đến đạo chính thống, ai cũng không dám để lộ vài câu nói.
Hoàng tộc dù bị suy yếu, chung quy vaaxnn là chính tông trong thiên hạ.
Ai dám mạo thiên hạ không dám sơ suất, động thủ đối với hoàng tộc, thủ thể ắt sẽ gặp phải sự lên án mạnh mẽ của dân chúng, càng lọt vào sự công kích của vô số thế lực.
Cho nên, khi chưa làm và chuẩn bị đầy đủ, chưa có đủ thực lực, muốn thay thế hoàng đế, lịch triều lịch đại, đều là chuyện rất mạo hiểm.
Tuy là phòng riêng của nhà mình, lời nói kiểu này, cũng luôn luôn là lời nói cấm kỵ.
Tiêu Hoài Kim biết mình lỡ lời, không dám nói nữa.
Tiêu thái sư bất đắc dĩ thở dài, rồi nói:
– Chính vì binh mã nằm trong tay Thương Chung Ly, Hậu đảng vô kế khả thi, mới muốn mượn cơ hội lần này, từ bên trong phá hỏng cuộc đàm phán Yến – Khánh, chỉ có như vậy, mới có cơ hội đạp đổ Thương Chung Ly!
Lão nâng chén trà lên, hớp một ngụm rồi chậm rãi nói:
– Con thử nghĩ xem, nếu nước Yến ta và nước Khánh kết đồng minh, Khánh quốc sau này không phải lo lắng gì, lấy bản lĩnh của Thương Chung Ly, chưa chắc sẽ thất bại trong tay Tư Mã Kình Thiên… Nói không chừng, Thương Chung Ly thống lĩnh quân Khánh tiến đánh quân Ngụy, nếu như vậy, Thương Chung Ly lại càng công lao hiển hách, quyền thế càng thịnh, Hậu đảng sẽ tiêu tan… Dưới sự tiến công của Thương Chung Ly, Khánh hậu khó có thể tác oai tác quái trong triều
Ngừng một lát rồi tiếp tục nói:
– Nói lui một bước, Thương Chung Ly không thắng, chỉ cần chặn đứng sự tiến công của Tư Mã, đó cũng là một đại công. Đến lúc đó người Khánh quốc sẽ hiểu được tầm quan trọng của Thương Chung Ly, do đó, Hậu đảng sẽ bị thất thế.
Tiêu Hoài Kim dường như hiểu được điều gì, ánh mắt sáng lên, nói:
– Nhưng nếu Yến – Khánh đàm phán thất bại, đại Yến ta kết liên minh với Nguỵ quốc, công kích trước sau, có Tư Mã Kình Thiên và Hoài Ngọc liên thủ, chỉ e Thương Chung Ly không chống đỡ nổi!
Tiêu Thái sư gật đầu nói:
– Đúng vậy, Tư Mã Kình Thiên dẫn quân Nguỵ tiến công phía đông, Hoài Ngọc dẫn tướng sĩ Tây Bắc chúng ta lên phía Bắc, hai đại quân hai ngả, hai tướng quân dũng mãnh, phía sau Thương Chung Ly Khánh quốc chỉ là một khoảng không, khó có thể ngăn chặn được sự tấn công của đại quân hai phía
Lão vuốt chòm râu, chậm rãi nói :
– Thương Chung Ly chỉ cần thất bại mấy trận liên tiếp, “Hậu đảng” nhất định sẽ nhảy ra buộc tội Thương Chung Ly làm mất thành mất đất, đến lúc đó Thương Chung Ly e rằng không ổn. Thương Chung Ly là người trọng thể diện, liên tục chiến bại, cho dù “Hậu đảng” không tố cáo hắn, tự hắn cũng sẽ chủ động thỉnh tội với triều đình, lúc đó Khánh hậu gây khó dễ từ bên trong, binh quyền trong tay Thương Chung Ly cũng không giữ nổi. Nếu Thương Chung Ly bị hai đại quân đánh kẹp, huyết chiến nơi sa trường, đó cũng là tâm ý của “Hậu đảng”.
– Thì ra là thế, thì ra là thế!
Tiêu Hoài Kim bừng tỉnh ngộ.
– Người phụ nữ ngu ngốc đó, chả lẽ không nghĩ được như vậy, nước Khánh của cô ta đang ở bờ vực nguy hiểm hay sao?
Tiêu thái sư lắc đầu nói:
– Trái tim của phụ nữ, khó có thể đoán trước, có lẽ bà ấy còn có chiêu khác cũng nên. Có thể nắm giữ một nửa giang sơn Khánh quốc, vị Khánh hậu này, cũng không phải là hạng tầm thường.
– Có thể còn có chiêu khác?
– Con đừng quên, tấn công Khánh quốc là quân của hai nước Nguỵ Yến, một khi thắng liên tiếp, chỉ sợ giữa nước Yến và nước Nguỵ sẽ sinh chút thị phi.
Tiêu thái sư giống như một con cáo già, bình tĩnh nói:
– Lão phu luôn cho rằng, trận chiến này cho dù thắng, Khánh quốc cũng khó có thể bị tiêu diệt, Khánh hậu… nói chung còn có thể xoay xở được!
Tiêu Hoài Kim cười ha hả nói:
– Bất luận như thế nào, nước Yến chúng ta cũng được lợi. Làm cho chúng tranh giành nhau họ chết ta sống, chiến tranh càng ác liệt, nước Yến thu lợi càng nhiều.
Trên mặt lộ vẻ hưng phấn:
– Nếu như chỉ ý từ Khánh quốc quả thật là triệu hồi sứ thần Khánh quốc, Khánh hậu ngược lại có ân lớn giúp Tiêu gia chúng ta. Khiến Khánh quốc rút lui, chỉ có người nước Nguỵ và chúng ta đàm phán, chỉ cần chúng ta lại phải bày mưu tính kế một phen, phải kết đồng minh với nước Nguỵ… Do đó, Hoài Ngọc nhất định sẽ lập được chiến công hiển hách, Tiêu gia chúng ta chắc chắn sẽ rạng rỡ như mặt trời lúc ban trưa.
Tiêu thái sư ho khan đứng lên, lập tức lấy khăn ra lau khoe miệng, ánh mắt lộ vẻ u ám:
– Đêm hôm khuya khoắt, Hàn Huyền Đạo vào cung, sự việc thật không đơn giản. Lão phu còn muốn biết, Hàn Huyền Đạo có cách gì để xoay chuyển tình thế?
Rồi cười lạnh lùng:
– Ngày mai lên triều, lão phu tra sổ rõ ràng, xem xem huynh đệ Hàn gia có còn sức để quản việc này không?
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, đưa cho một bức thư tín giao cho Tiêu Hoài Kim, dặn dò:
– Hỏa trì trong thư, phái người đắc lực, đi suốt đêm đưa bức tín hàm này về cửa khẩu, giao cho Hoài Ngọc.
– Phụ thân, đây là…?
Tiêu Hoài Kim nhận tín hàm, nghi hoặc nói:
– Nguỵ Khánh khai chiến, tướng sĩ quân Tây Bắc phải chuẩn bị một chút.
Tiêu Thái sư thản nhiên cười nói:
– Để Hoài Ngọc thúc giục bộ Hộ thu thuế ruộng quân lương, thúc giục bộ Binh trang bị binh mã, phải khiến cho Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân rối loạn, làm cho chúng không có thời gian rảnh để ý đến chuyện của chúng…!
Tiêu Hoài Kim phấn khích nói:
– Cha, chiêu thức này… thật là cao minh, con xin bái phục.
…
Sáng sớm hôm sau, trong cung nổi trống, quần thần vào triều.
Hội triều Yến quốc, ba ngày một lần, ngày thứ ba này, xảy ra không ít chuyện, nhưng chuyện mọi người chú ý nhất đó là Hoàng đế bệ hạ hôm qua tiếp kiến đại sứ hai nước.
Các triều thần đều biết hôm nay hội triều, sẽ cho biết kết quả, rút cuộc sẽ kết đồng minh với ai, đã không thể trì hoãn nữa rồi.
Trên điện Thái Bình Chấp lễ thái giám cầm phất trần, cao giọng hô:
– Thánh thượng giá lâm.
Các triều thần trên điện chờ đã lâu, lập tức chỉnh đốn trang phục, bái phục trên đất, đồng thanh hô vạn tuế. Hoàng đế từ bên cạnh tiến vào, ngồi xuống ghế rồng, phất tay thản nhiên nói:
– Các khanh bình thân!
Đợi quần thần đứng dậy, Hoàng đế ra hiệu, Chấp lễ thái giám mới cao giọng nói:
– Có việc khải tấu, không có việc bãi triều!
Dĩ nhiên là không thể vô sự.
Chẳng qua gần đây có chút bất thường, ngày trước hội triều, các Ngự sử của Ngự sử đài thường phải tấu lên một vài việc, sau đó buộc tội một số người, tiếp tục lại đấu võ miệng trên triều.
Tuy nhiên hôm nay các Ngự sử không có hành động gì, dõi mắt chăm chú đứng thành một hàng.
Một hành động kì lạ ở Yến quốc, nhóm Ngự sử đài mắng chửi người khác trật tự, nhưng hôm nay trên triều lại có hành động kì lạ khác thường.
Khoé miệng Hoàng đế nhếch lên tia cười lạnh, trong lòng ngài cũng đoán được, buổi hội triều hôm nay, sẽ tiến hành thảo luận như thế nào?
Sau một hồi yên lặng, Thượng thư bộ Công Tiêu Hoài Kim cuối cùng cũng từ trong hàng bước ra nói:
– Khởi bẩm Thánh thượng, thần có việc muốn bẩm tấu !
Hoàng đế khẽ nhíu mày, ngài cũng không ngờ, người đầu tiên bước ra trong buổi hội triều hôm nay lại là Tiêu Hoài Kim.
– Gần đây Trấn Phủ Quân Đông Hải gửi công hàm cho Công bộ.
Tiêu Hoài Kim cung kính nói:
– Hàn Huyền Linh báo, chiến thuyền Trấn Phủ Quân đã có năm chiến thuyền bị tổn hại nghiêm trọng, khẩn cầu Công bộ phái người đến tu sửa. Thần xin ý chỉ Thánh thượng, có cho phái người đi sửa không?
Trong lòng Hoàng đế liền hiểu, chuyện xóa sổ Trấn Phủ Quân Đông Hải đã bắt đầu từ Tiêu Hoài Kim rồi, ngài không khỏi nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, chỉ thấy sắc mặt Hàn Huyền Đạo bình thản, giống như lão tăng nhập định, không có chút dị sắc.
Hoàng đế thản nhiên nói:
– Chuyện này chẳng phải do Công bộ các ngươi tự xử lý sao? Hôm nay tại sao lại hỏi ý trẫm?
– Bẩm Thánh thượng, năm chiến thuyền nếu như phải tu sửa, cũng cần không ít ngân lượng, thần suy xét, hiện giờ tình thế biên quan không giống như trước, phàm là chuyện gì đều phải lấy quân Tây Bắc làm đầu. Không biết bộ Hộ hiện giờ còn có thể chi ngân lượng về Đông Hải tu sửa chiến thuyền hay không?
Tiêu Hoài Kim liếc nhìn Hàn Huyền Đạo một cái, tiếp tục nói:
– Nếu vì chuyện của Công bộ, đến lúc Hộ bộ thiếu ngân lượng cung ứng cho Tây Bắc, vi thần lo lắng lúc đó bộ Hộ trách cứ bộ Công chi ngân lượng lung tung. Cho nên vi thần cả gan, xin Thánh thượng làm chủ việc này!
Hoàng đế “ồ” một tiếng nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, bình tĩnh nói:
– Hàn ái khanh, khanh thấy thế nào?
Hàn Huyền Đạo bước ra khỏi hàng nói:
– Khởi bẩm Thánh thượng, lời nói của Tiêu thượng thư, thật ra khiến cho thần có chút kinh ngạc. Năm nay Công bộ có nhiều việc, quan viên của Công bộ mỗi ngày đều thúc giúc Hộ bộ ngân lượng. Nói lời này không sợ Thánh thượng giáng tội, Công bộ có mười mấy quan viên, hầu như là hàng ngày cắm chốt ở Hộ bộ, lúc nào cũng thúc giục khoản mục tiền công trình, vi thần nghĩ để Công bộ thẩm duyệt, cho mấy vị quan viên Công bộ đang xây dựng sửa sang sân trong nha môn, cũng tốt cho bọn ở nha môn bộ Hộ. Nếu như Công bộ có hạng mục này, vi thần có đập nồi bán sắt cũng chỉ là muốn Công bộ có ngân lượng mà thôi…
Ông ta thốt ra những lời này, lập tức trên triều có không ít người cười rộ lên, không khí vốn nặng nề, lập tức được giảm bớt rất nhiều.
Tiêu Hoài Kim nghe vậy, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hàn Huyền Đạo một cái.
– Hôm nay Tiêu thượng thư vì tu sửa mấy chiến thuyền nên muốn tấu trình lên Thánh thượng, vi thần càng kinh ngạc.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
– Công bộ vẫn thúc giục bộ Hộ về ngân lượng các công trình khác, chưa bao giờ từng lo lắng, nhưng hà cớ gì vì tu sửa mấy chiến thuyền lại phải lo lắng sau này bộ Hộ sẽ vì nguyên nhân thiếu ngân lượng mà gây phiền phức với Công bộ? Chuyện này… vi thần quả thực khó hiểu !
Đôi lông mày rậm của Tiêu Hoài Kim chau lại, chắp tay nói:
– Bẩm Hoàng thượng, thần thấy kì lạ, hiện giờ Trấn Phủ Quân Đông Hải cũng không có chiến sự, tại sao chiến thuyền lại bị tổn hại? Hằng năm đều phải xin triều đình tu sửa chiến thuyền…Thần lo lắng, Công bộ thần nếu như hằng năm đều vì lí do này lấy ngân lượng từ bộ Hộ, chỉ sợ đồng liêu của bộ Hộ sẽ chán nản mà thôi!