Bao nhiêu năm qua, số phụ nữ bị Lâm Tùng chà đạp không đến trăm cũng phải mấy chục người.
“Xin lỗi, tôi không muốn trở thành minh tinh gì cả”.
Tần Thanh Tâm khó chịu đáp.
Nếu đối phương không phải là người nhà họ Lâm, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, sợ làm lớn chuyện thì cô đã tát cho phát rồi.
“Người đẹp không chịu nể mặt anh Tùng sao?”
Vương Ba lập tức dữ tợn nói, không dụ dỗ được chỉ có thể uy hiếp.
Quả nhiên, Tần Thanh Tâm bị hù dọa, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Các anh muốn làm gì?”
“Người đẹp, tôi đã nói rất rõ ràng, anh ấy là cậu chủ nhà họ Lâm.
Cô có thể không nể mặt tôi nhưng không thể không nể mặt anh Tùng, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chắc cô cũng hiểu rõ”.
Vương Ba dọa dẫm: “Nhà họ Lâm là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, cô không đắc tội nổi đâu”.
“Vương Ba, cậu đừng hù dọa người đẹp”.
Rốt cuộc Lâm Tùng cũng chịu mở miệng.
Anh ta cười híp mắt nhìn Tần Thanh Tâm: “Thế này đi, nếu cô không có hứng thú làm minh tinh, chúng ta làm bạn được không?”
Tần Thanh Tâm do dự, nghĩ tới Dương Thanh đang ở gần đây không khỏi lo lắng.
Đối phương là người nhà họ Lâm.
Nếu Dương Thanh nhìn thấy chắc chắn sẽ không tha cho hai người này.
Lỡ như đắc tội nhà họ Lâm, Dương Thanh sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.
“Tôi thực sự không rảnh làm bạn với các anh.
Nếu các anh còn làm phiền, tôi sẽ gọi bảo vệ!”, Tần Thanh Tâm chỉ có thể dùng bảo vệ để uy hiếp.
“Người đẹp không thèm nể mặt tôi chút nào sao?”
Lâm Tùng vừa mới tươi cười thân thiện đã sa sầm mặt, nheo mắt nói.
“Gọi bảo vệ? Cô gọi đi! Nhà họ Lâm còn có cổ phần trong sân bay quốc tế Yến Đô đấy.
Cô có gọi rách họng cũng không có ai giúp đâu”, Vương Ba cười lạnh nói.
“Vương Ba, đưa người đẹp đi uống cà phê trước đi!”
Lâm Tùng ngang ngược ra lệnh.
“Ha ha, vâng thưa anh Tùng!”
Vương Ba cười híp mắt đáp rồi nắm lấy cánh tay của Tần Thanh Tâm.
“Bốp!”
Đúng lúc này, một cánh tay vạm vỡ giữ chặt cổ tay của Vương Ba.
“Thằng ranh dám xen vào chuyện của người khác sao?”
Sắc mặt Vương Ba lập tức biến đổi.
Lâm Tùng cũng nhíu mày nói: “Ranh con, nếu không muốn chết thì xéo đi.
Muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt Lâm Tùng này chính là tự tìm đường chết!”
“Chồng!”
Cuối cùng Tần Thanh Tâm cũng phản ứng lại, thấy Dương Thanh tới liền mừng rỡ hô lên.
Nghe thấy Tần Thanh Tâm gọi Dương Thanh là chồng, sắc mặt của Lâm Tùng và Vương Ba đều tối sầm.
“Thì ra là vợ của mày”.
Lâm Tùng hơi híp mắt lại: “Ranh con, tao thích vợ mày.
Ra giá đi, đêm nay cô ta phải là của tao!”
“Cút!”
Dương Thanh quát lớn, bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Vương Ba cũng dồn sức.
“Răng rắc!”
Cổ tay Vương Ba lập tức bị bẻ cong chín mươi độ.
“Á…”
Ngay sau đó, Vương Ba kêu gào thảm thiết.
“Ranh con, mày muốn chết hả?”
Lâm Tùng nổi giận rống lên một tiếng.
Không ngờ ở sân bay quốc tế Yến Đô lại có người dám đánh người của anh ta.
Lúc này, ánh mắt của Dương Thanh rất đáng sợ.
Lâm Tùng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Thằng ranh kia, tao là người nhà họ Lâm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Nếu mày động đến tao, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày”.
Lâm Tùng vừa lùi về phía sau vừa mạnh miệng uy hiếp.
“Nhà họ Lâm là cái thá gì?”
Dương Thanh cười nhạo một tiếng: “Dám động tới vợ của tao, chết chưa hết tội!”
Dứt lời, anh vung tay tát một cái.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang dội, Lâm Tùng bị tát bay ra ngoài.
.